Chương trước
Chương sau
Editor: smizluy1901

Không đợi cô nghĩ nhiều, điện thoại của cô đổ chuông, bắt máy, là đồng nghiệp ở cục cảnh sát gọi tới, nói là điện thoại của Tòng Thiện không gọi được, cô ấy có bạn tìm đến cục cảnh sát.

Tiểu Kha bảo đồng nghiệp chuyển lời nói địa chỉ bệnh viện với người ấy, cũng có chút kỳ lạ không biết điện thoại của Tòng Thiện đi nơi nào, dường như từ tối hôm qua đã không thấy.

Nửa tiếng sau, Vương Đình chạy tới bệnh viện, nghe Tiểu Kha nói, cô mới biết hai ngày qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khó trách tối qua Tòng Thiện không có về nhà, cô gọi điện cho cô ấy thế nào cũng không gọi được, cho nên sáng sớm hôm nay mới đến chỗ làm của Tòng Thiện hỏi tình hình.

"Tình hình của cô ấy thế nào?" Vương Đình lo lắng hỏi, cô không biết Tòng Thiện còn mang thai, cậu chết, con mất, có thể nghĩ là biết Tòng Thiện bị đả kích thế nào.

"Cô ấy rất khổ sở." Tiểu Kha nói sự thật, "Tôi cũng không biết khuyên cô ấy thế nào, tôi nhìn ra được, cô ấy có rất nhiều tâm sự, nhưng cô ấy chính là không muốn nói ra."

"Nếu không tôi vào thăm cô ấy một chút." Vương Đình cũng không biết tại sao Tòng Thiện lại làm ra quyết định như vậy, nhưng cô cũng đã từng mất đi đứa con, có thể cảm nhận được tâm trạng này, mới có thể khuyên nhủ cô ấy.

"Trước hết cứ để cho cô ấy yên tĩnh đi." Tiểu Kha nói.

Lúc này, điện thoại của cô lại đổ chuông, là người ở cục cảnh sát thúc giục cô mau trở về, có chuyện xảy ra.

"Cô đi trước đi, ở đây để tôi trông chừng." Vương Đình nói.

"Vậy cũng được, tôi xử lý xong sẽ lập tức tới đây." Tiểu Kha liếc nhìn cửa phòng bệnh, rồi rời đi.

Vương Đình đứng ở cửa đợi một lúc, mới gõ cửa, đi vào.

"Tòng Thiện." Nhìn thấy người trên giường tiều tụy, trong lòng Vương Đình rất đau, mới hai ngày không gặp, sao cô ấy lại thay đổi như vậy.

"Vương Đình, sao cô lại tới đây?" Tòng Thiện lau khô nước mắt trên mặt, không muốn để cho người ta thấy cô yếu đuối.

"Tôi lo cho chị." Vương Đình thẳng thắn nói, cô ngồi xuống bên cạnh Tòng Thiện, nhìn đôi mắt rõ ràng đã khóc sưng đỏ ấy, nói, "Tòng Thiện, tôi không muốn hỏi chị nguyên nhân, tôi cũng đã từng mất đi đứa con, hiểu được cảm giác đau thấu tim ấy, tôi biết, đây nhất định không phải xuất phát từ chủ ý của chị, chị nhất định có nỗi khổ tâm mà chúng tôi không biết. Chị không chịu nói, có lo nghĩ của bản thân mình, cho nên tôi không ép chị. Tôi chỉ là muốn để chị biết, bất kể xảy ra chuyện gì, những người bạn chúng tôi đều sẽ ở bên cạnh chị, nếu như chị muốn khóc, tôi sẽ khóc cùng chị." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Nghe những lời này, rốt cuộc Tòng Thiện cũng không kìm nén được nữa, nước mắt giàn giụa chảy xuống, đúng vậy, cô thật sự muốn khóc, nếu như đau khổ có thể theo nước mắt giải tỏa, thì tốt biết bao.

Thấy Tòng Thiện khóc, Vương Đình cũng khóc, không phải cô khổ sở, mà là đau lòng, nỗi đau mất đi người thân nhất, nỗi đau mất đi máu mủ của mình, cô cũng đã từng trải qua, cô rất hiểu, hai nỗi đau đến cùng lúc này là cảm giác sống không bằng chết ra sao!

"Tôi rất đau khổ, thật sự rất đau khổ!" Tòng Thiện khóc nghẹn ngào, tại sao ông trời lại muốn cô trải qua nhiều đau khổ như vậy! Tại sao!

"Tôi hiểu!" Vương Đình ôm lấy cô, khóc cùng cô.

Vào giờ phút này, người đàn ông đang vùi đầu xử lý công vụ ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết tại sao, hai ngày nay anh cảm thấy tâm thần không yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không tĩnh tâm được, Hàn Dập Hạo dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Lính cảnh vệ của anh nói cho anh biết, Trung tá Tề đã trở về, nói là có chuyện tìm anh.

Đúng lúc anh cũng có chuyện tìm Danh Dương, Hàn Dập Hạo đến phòng làm việc của Danh Dương, gõ cửa, đi vào.

"Dập Hạo." Tề Danh Dương đang bận rộn, thấy Hàn Dập Hạo đi vào, cười gọi.

"Trở về lúc nào?" Hàn Dập Hạo nhìn thấy bạn tốt, khẽ nhíu mày rậm, đỉnh đạc mà ngồi ở trên ghế, hỏi.

"Vừa mới về." Tề Danh Dương ngồi ở đối diện, hai người hàn huyên mấy câu, anh nói, "Đúng rồi, hạng mục huấn luyện một tân binh lần trước của cậu--"

"Cậu muốn tài liệu gì lát nữa đến phòng làm việc của tôi lấy." Hàn Dập Hạo ngắt lời nói, anh đến đây không phải là muốn thảo luận công việc với Tề Danh Dương, dù sao nói tới nói lui cũng chỉ mấy thứ rập khuôn, anh không có hứng thú, anh có chút phiền muộn, ở chỗ này, có thể nói lời trong lòng chỉ có Tề Danh Dương, cho nên anh nói ra cảm giác không bình thường của hai ngày qua, "Tôi cảm thấy rất phiền lòng."

"Hiếm thấy đấy, sếp lớn trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ lúc nào thế?" Tề Danh Dương ngây cả người, cười ha ha nói.

Hàn Dập Hạo trừng mắt liếc anh ta một cái, nói: "Cười cái gì mà cười, cậu không phải là người, không biết phiền lòng."

"Nhưng sự tồn tại của cậu ở trong lòng tôi chính là thần, không phải là người phàm." Tề Danh Dương trêu chọc nói, "Có thể khiến cậu phiền lòng, đoán chừng chỉ có Thẩm Tòng Thiện."

"Chính là cô ấy." Hàn Dập Hạo thừa nhận nói, "Tối hôm trước tôi gọi điện cho cô ấy, dường như cô ấy rất không vui, tối hôm qua ngay cả điện thoại cũng không gọi được, cũng không biết có phải cô ấy đang cáu kỉnh hay không."

"Cậu không có bệnh chứ?" Tề Danh Dương kinh ngạc liếc nhìn Hàn Dập Hạo, nói, "Cậu tới đây là thảo luận đời sống tình cảm của cậu với tôi sao? Cậu trở nên giống phụ nữ từ lúc nào thế?"

"Đúng rồi, trước khi tôi đi căn cứ, bảo cậu giúp tôi chuyển lời đến Tòng Thiện, sao cậu không nói?" Hàn Dập Hạo đột nhiên nhớ lại vấn đề này.

"Tôi vốn là muốn nói, nhưng ngày hôm sau tôi cũng nhận được nhiệm vụ, lúc gần đi tôi nhờ chú Sáu cậu chuyển lời rồi." Tề Danh Dương đáp nói.

"Chú Sáu?" Hàn Dập Hạo nhíu mày, nói, "Nhưng ông không có chuyển lời."

"Vậy thì kỳ lạ, lúc ấy ông đã đồng ý." Tề Danh Dương có chút khó hiểu nói, trí nhớ của Hàn Trường Hạo không đến nỗi kém như vậy chứ.

Hàn Dập Hạo suy nghĩ một chút, mơ hồ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng nhất thời cũng không phân biệt rõ được, anh đột nhiên nói: "Không được, tối nay tôi phải về thành phố A một chuyến."

"Gấp như vậy, có phải đang lo lắng cái gì hay không?" Dù sao cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, Tề Danh Dương đối với tâm tư của Hàn Dập Hạo cũng hiểu biết sơ sơ, thấy đôi mày anh có vẻ buồn rầu, dò hỏi.

"Tôi lo lắng mẹ tôi đã trở về." Hàn Dập Hạo vuốt cằm, nói.

"Cậu là nói?" Tề Danh Dương dường như cũng ý thức được gì đó.

"Chúng ta đều đột nhiên bị điều đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, trước đó cũng không có nhận được thông báo, mà hai ngày nay dường như chú Sáu tôi đang tránh tôi, tôi lại cảm thấy bồn chồn bất an, tôi cảm giác mẹ tôi hẳn là đã trở về thành phố A rồi." Cũng giống như Nhạc Thanh Lăng hiểu rõ Hàn Dập Hạo vậy, Hàn Dập Hạo cũng rất hiểu mẹ của mình, cũng rất tin với trực giác của mình.

"Bà đặc biệt trở về để đối phó với Thẩm Tòng Thiện?" Tề Danh Dương hiểu ý của Hàn Dập Hạo, nhưng cũng không quá tin, bởi vì điều này cũng khó tránh khỏi có chút chuyện nhỏ xé ra to.

"Hỏi bọn họ một chút sẽ biết." Hàn Dập Hạo nói xong liền gọi cho Đường Tuấn.

Đối phương nghe thấy giọng của anh, câu đầu tiên dĩ nhiên là: "Tôi đang nghĩ, nếu như cậu không xuất hiện nữa, tôi buộc phải đến quân khu tìm cậu."

"Xảy ra chuyện gì?" Vừa nghe những lời này của Đường Tuấn, trái tim Hàn Dập Hạo lập tức nảy lên dự cảm xấu.

Tề Danh Dương cũng dừng lại chuyện trong tay, nghi ngờ nhìn về phía bên này.

"Cậu của Thẩm Tòng Thiện chết rồi, bây giờ cô ấy ở bệnh viện." Đường Tuấn tóm tắt giản lược nói.

"Cái gì?" Hàn Dập Hạo cả kinh thiếu chút nữa đứng lên, "Vậy chuyện xảy ra lúc nào?"

"Thì là ngày hôm qua." Đường Tuấn đáp nói.

"Bây giờ cô ấy thế nào?" Hàn Dập Hạo nhíu chặt mày, hóa ra điện thoại không gọi được, là xảy ra biến cố như vậy.

"Cụ thể tôi không rõ lắm, tự cậu đến bệnh viện sẽ biết." Đường Tuấn không có cách nào nói quá nhiều ở trong điện thoại, "Cứ như vậy đi."

Nói xong thì cúp điện thoại, bởi vì anh còn phải vội đi ngăn lại sự kích động của một người đàn ông khác.

Thấy sắc mặt Hàn Dập Hạo thay đổi, Tề Danh Dương vội hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

"Thẩm Tòng Nghĩa chết rồi, tôi phải lập tức trở về thành phố A." Hàn Dập Hạo vừa nói dứt câu, liền sải bước rời đi.

Thẩm Tòng Nghĩa chết rồi sao? Tề Danh Dương cũng ngây ngẩn cả người, sao cậu của Thẩm Tòng Thiện lại đột nhiên chết? Lẽ nào thật sự bị Dập Hạo nói trúng, là Nhạc Thanh Lăng ra tay?

Tuy nhiên, xin phép nghỉ của Hàn Dập Hạo bị cấp trên bác bỏ, anh đen mặt, trực tiếp xông vào phòng làm việc của Hàn Trường Hạo, hỏi: "Chú Sau, tại sao không duyệt xin nghỉ của con?"

Hàn Trường Hạo đang duyệt tài liệu, không ngẩng đầu, trả lời: "Ngày mai có đoàn viếng thăm, con phụ trách tiếp đón."

"Con có việc, nhất định phải về thành phố A." Hàn Dập Hạo đứng thẳng người, nhắc lại nói.

"Chuyện riêng của con quan trọng hay là công việc quan trọng?" Hàn Trường Hạo ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt không vui của Hàn Dập Hạo, vẻ mặt cũng nghiêm túc.

"Chú nói thật đi, có phải bố con bảo chú làm như vậy hay không?" Hàn Dập Hạo cũng không nhiều lời, Hàn Trường Hạo càng ngăn cản, càng xác định suy đoán trong lòng anh.

"Không sai." Hàn Trường Hạo thoải mái thừa nhận nói, "Anh ấy bảo chú một tháng này đều không thả con về thành phố A."

"Mẹ con đã trở về, phải không?" Vẻ mặt Hàn Dập Hạo trầm lặng, trong giọng nói mang theo chất vấn, "Bà là đặc biệt trở về 'đối phó' con và Tòng Thiện, chú biết rõ, chú còn muốn giúp bọn họ?"

"Nói đối phó, thì có chút hơi quá." Hàn Trường Hạo nhìn chằm chằm vào Hàn Dập Hạo, cũng không giấu diếm, "Người làm cha mẹ, muốn hiểu bạn gái của con trai, cũng chẳng có gì lạ."

"Chú Sáu, rốt cuộc chú làm sao vậy? Chẳng lẽ chú không biết mẹ con là hạng người gì? Không biết bà sẽ làm ra chuyện gì? Chú có biết hay không, cậu của Tòng Thiện đã chết rồi! Con tin, chuyện này mẹ con nhất định không thoát khỏi liên quan, nếu chú tiếp tục giúp bọn họ, chính là nối giáo cho giặc!" Hàn Dập Hạo lớn tiếng nói.

Hàn Trường Hạo không có tức giận, trái lại hỏi: "Có phải hôm nay con nhất định phải ra khỏi quân khu hay không?"

"Phải! Nếu như hôm nay chú không thả con, con sẽ xông ra ngoài!" Hàn Dập Hạo ngẩng đầu, nói rõ ràng với Hàn Trường Hạo.

"Cho dù là vi phạm quân kỷ cũng muốn đi ra ngoài?" Hàn Trường Hạo lại hỏi.

"Đúng vậy!" Hàn Dập Hạo cũng không có cau mày, gọn gàng dứt khoát đáp. Đừng nói một tháng, một ngày anh cũng không thể đợi, ngày hôm qua là Thẩm Tòng Nghĩa chết, nói không chừng không quá mấy ngày, chết sẽ là Tòng Thiện, anh tuyệt đối không thể đợi thêm được nữa!

"Chú chuẩn cho con nghỉ." Hàn Trường Hạo buông tay, rất là "bất đắc dĩ" nói.

"Chú Sáu, chú?" Hàn Dập Hạo không hiểu, diễn biến này là ở đâu ra?

"Bố con dặn chú phải trông chừng con, chú chỉ 'nghe lệnh hành sự', nhưng tính tình của con anh ấy cũng biết, chú là không ngăn được. Chú đã tận lực, làm thất bại cũng không còn cách nào khác." Hàn Trường Hạo càng giống như là đang bịa đặt viện cớ nói.

"Chú Sáu, thật ra chú không muốn giúp bố con, vậy tại sao còn phải làm khó con?" Hàn Dập Hạo không hiểu đểm này.

"Con cũng biết, cả nhà họ Hàn chú chỉ sợ mỗi ông già và bố con, anh ấy cũng đã tự mình gọi điện tới nói, nếu như chú không phối hợp, anh ấy nhất định sẽ bẩm báo chỗ ông già, đến lúc đó con phiền phức lớn. Tuy chú thích cô bé kia, nhưng cuối cùng cũng phải qua cửa ải kia của bố mẹ con, nếu như ngay cả bản lĩnh một mình ứng phó với mẹ con mà cô ấy cũng không có, muốn gả vào trong cái nhà này vốn cũng không thể. Lần này coi như là sự thử thách với cô ấy đi." Hàn Trường Hạo giải thích nói.

"Con hiểu." Hàn Dập Hạo gật đầu, Hàn Trường Hạo nói có lý, nhưng sự đáng sợ của mẹ anh, không phải người bình thường có thể đối phó được, anh nhất định phải trở về cùng Tòng Thiện cùng nhau chống chọi, "Chú Sáu, cám ơn chú."

"Không có chút phép tắc, ở quân khu phải gọi ta là thủ trưởng!" Hàn Trường Hạo làm ra vẻ nghiêm chỉnh nói.

"Vâng, thủ trưởng!" Hàn Dập Hạo cung kính chào theo kiểu nhà bình, đi ra ngoài.

Bước chân của anh rất vội, bởi vì anh không muốn làm lỡ từng giây từng phút nào, Tòng Thiện của anh đang chờ anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.