Chương trước
Chương sau
Editor: smizluy1901

"Chị Thẩm, chị muốn ăn chút gì không?" Sáng sớm, Tiểu Kha thức dậy, thấy Tòng Thiện mở to hai mắt nhìn trần nhà, nhẹ giọng dò hỏi ở bên tai cô.

Tòng Thiện chậm chập lắc đầu, không nói gì.

Tiểu Kha thở dài, an ủi nói: "Chị Thẩm, cái bộ dáng bây giờ của chị tôi thật sự rất lo. Đợi tí nữa tôi xin nghỉ cùng chị."

Tòng Thiện nghe lời này, chậm rãi nghiêng đầu, giọng khô khốc nói với Tiểu Kha: "Cô đi làm đi, tôi không sao."

"Tôi thật sự sợ chị gặp chuyện." Tiểu Kha lo lắng nói, "Coi như chị không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ. Chị không ăn không uống như vậy, thân thể làm sao chịu nổi?"

Đứa bé? Nghe được hai chữ này, trái tim Tòng Thiện nhất thời như bị dao nhọn xẹt qua, đau nhói.

Cô gắng gượng cong khóe môi, nói: "Cô nói đúng, tôi phải quý trọng thân thể mình thật tốt, cô mua giúp tôi bát cháo lên đây đi."

Tiểu Kha vừa nghe, lập tức vui mừng đứng dậy, nói: "Được, chị muốn ăn vị gì?"

"Tùy." Tòng Thiện cười cười, trông vô cùng yếu ớt.

"Tôi sẽ mau chóng quay trở lại, chị chờ một chút." Tiểu Kha chạy ra ngoài như một làn khói.

Tòng Thiện nhìn cánh cửa, một giọt nước mắt trong suốt bỗng từ khóe mắt trượt xuống, lăn xuống khóe môi của cô, đau khổ khôn cùng.

Cô suy nghĩ cả đêm, hạ quyết tâm. Mặc kệ Nhạc Thanh Lăng nói có đúng hay không đúng, đứa nhỏ này cô đều không thể giữ lại, cô muốn duy trì đầu óc tỉnh táo và thân thể khỏe mạnh, mới có thể giúp cậu điều tra ra hung thủ.

Ở trước khi An Đạo Ninh còn chưa có bị báo ứng, cô tuyệt đối không thể ngã xuống trước.

Cho nên, con ơi, mẹ chỉ có thể có lỗi với con!

Tay vuốt ve trên phần bụng vẫn còn bằng phẳng, từng chuỗi nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cô thật sự không nỡ!

Tiểu Kha rất nhanh đã mua cháo về, Tòng Thiện bình tĩnh húp xong cháo, nói với Tiểu Kha, cô muốn ngủ một giấc, bảo Tiểu Kha về cục cảnh sát, buổi trưa tan làm lại đến thăm cô.

Tiểu Kha vẫn còn có chút không yên lòng, nhưng Tòng Thiện rất kiên trì, cô lại thấy Tòng Thiện có thể ăn có thể ngủ, cũng nghĩ thông, cho nên ở một lúc rồi rời đi.

Đợi Tiểu Kha đi rồi, Tòng Thiện chầm chậm xuống giường, đi về phía ngoài cửa.

Cô đi thẳng đến phụ khoa, yêu cầu phá thai.

Bác sĩ thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, hỏi cô nguyên nhân.

Tòng Thiện lại chỉ cố chấp nhắc lại cô muốn phá thai, nếu như bệnh viện này không làm, cô sẽ đi bệnh viện khác.

Bác sĩ suy nghĩ một lúc, hỏi chút ít tình hình hôn nhân cơ bản, biết được Tòng Thiện còn chưa kết hôn, có chút hiểu được việc cô phá thai.

Bác sĩ bảo Tòng Thiện suy nghĩ kỹ, Tòng Thiện rất kiên định gật đầu, trả lời mình suy nghĩ kỹ rồi.

Sở dĩ cô kiên quyết như vậy, là sợ đợi tí nữa mình sẽ đổi ý, cho nên cô muốn tốc chiến tốc quyết, không thể để lại cho mình đường lui.

Bác sĩ gọi y tá đưa cô đến phòng phẫu thuật, ở cửa, Tòng Thiện gặp bạn trai của Tiểu Kha-- Triệu Tường.

"Thẩm tiểu thư, không phải cô đang nằm viện sao?" Triệu Tường thấy Tòng Thiện đi ra, có chút kinh ngạc, hôm qua anh và Tiểu Kha cùng đưa Tòng Thiện vào phòng bệnh.

"Xuất viện rồi." Tòng Thiện thản nhiên trả lời, cũng không nhiều lời, liền theo y tá rời đi.

Triệu Tường lại càng cảm thấy có gì đó bất thường, anh suy nghĩ một chút, đi vào hỏi bác sĩ phụ khoa vừa rồi, mới biết được Tòng Thiện muốn phá thai.

Anh sợ hết hồn, vội vàng gọi điện cho Tiểu Kha, hỏi cô có biết chuyện này hay không, Tiểu Kha vừa nghe, liền nổi giận, bảo anh lập tức ngăn Tòng Thiện lại, cô sẽ chạy tới ngay.

Triệu Tường cũng không biết rốt cuộc thế nào, Tiểu Kha bảo anh ngăn lại anh phải đi.

Tòng Thiện vừa mới nằm ở trên bàn mổ, Triệu Tường liền đẩy cửa đi vào, nói với bác sĩ, hôm qua Tòng Thiện mới ngất xỉu, không thể làm phẫu thuật phá thai.

"Sức khỏe tôi rất tốt, xin tiếp tục." Tòng Thiện cố chấp nói.

Bác sĩ nghe xong lời của Triệu Tường, cũng khuyên nhủ: "Tiểu thư, tình trạng sức khỏe của cô bây giờ không thích hợp làm phẫu thuật, cô suy nghĩ thêm một chút đi."

"Tôi nói rồi, tôi rất khỏe, không có vấn đề, nếu như cô không làm, tôi đi bệnh viện khác." Tòng Thiện nói xong xuống giường, đi ra ngoài cửa.

Triệu Tường vội vàng ngăn cô lại, thiện ý khuyên: "Thẩm tiểu thư, tôi không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cô làm ra quyết định như vậy. Nhưng đứa bé là vô tội, cô không thể qua loa đã quyết định không cần nó."

"Đây là con của tôi, chẳng lẽ tôi không có quyền quyết định muốn hay không muốn sao?" Tòng Thiệc liếc nhìn anh, bình tĩnh hỏi.

"Ít nhất cô cũng nên bàn bạc với người trong nhà một chút." Triệu Tường tiếp tục khuyên nhủ, anh là đang kéo dài thời gian chờ Tiểu Kha tới.

"Tôi đã quyết định rồi." Tòng Thiện cố chấp đáp, muốn vượt qua Triệu Tường, đi ra ngoài, thế nhưng anh lại ngăn ở cửa, làm thế nào cũng không nhượng.

"Hai vị, nếu không thì các vị đi ra ngoài tiếp tục thương lượng một chút, suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định làm tiếp, tôi còn có những bệnh nhân khác." Bác sĩ lịch sự hạ lệnh đuổi khách, cho Triệu Tường thời gian thuyết phục Tòng Thiện.

"Thẩm tiểu thư, chúng ta ra ngoài trước đi." Triệu Tường cảm kích liếc nhìn vị bác sĩ kia một cái, nói với Tòng Thiện.

Tòng Thiện bước ra ngoài không hề quay đầu lại, Triệu Tường chạy chậm đến trước mặt cô, ngăn cô lại, anh là phụng mệnh Tiểu Kha nhất định phải ngăn cản Tòng Thiện, nói gì thì cũng không thể để cho cô đi.

"Thẩm tiểu thư, chuyện như vậy thật sự không thể quyết định qua loa được, bạn trai của chị biết không?" Triệu Tường hỏi.

"Tôi không cần nói cho anh ấy biết." Tòng Thiện lạnh lùng nói, ngay cả chuyện Hàn Dập Hạo có con anh cũng không biết, bây giờ cô lại càng không có ý định nói cho anh biết.

"Tại sao?" Triệu Tường ngây cả người, anh nhớ rõ Tiểu Kha đã từng nói với anh, Thẩm tiểu thư này và bạn trai của cô rất ân ái, chẳng lẽ là giận dỗi cãi nhau, cho nên cô mới không cần đứa bé?

"Bác sĩ Triệu, đây là chuyện riêng của tôi." Tòng Thiện nhắc nhở nói.

"Ok, không phải tôi muốn dò la chuyện riêng của cô, tôi là hy vọng cô suy nghĩ kỹ càng, đừng làm ra quyết định khiến mình hối hận." Triệu Tường suy nghĩ làm như thế nào mới có thể tranh thủ thời gian, anh nói, "Nếu không thì cô ngồi xuống đây một chút, bình tĩnh lại trước. Coi như cô thật sự muốn làm phẫu thuật, cũng phải chờ người ở bên trong đi ra không phải sao?"

Tòng Thiện nhìn anh một cái, dù sao cô cũng đã quyết định, người khác nói thế nào cũng vô dụng, cũng chỉ theo lời ngồi xuống.

Triệu Tường có chút lo lắng nhìn cuối hành lang, sao Tiểu Kha còn chưa có tới?

Trong lúc anh chờ đến trông mòn con mắt, rốt cuộc Tiểu Kha cũng chạy đến.

"Chị Thẩm, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại muốn phá thai?" Tiểu Kha ngồi xuống bên cạnh Tòng Thiện, vội hỏi.

Tòng Thiện liếc nhìn Triệu Tường một cái, không cần hỏi cũng biết là ai thông báo cho Tiểu Kha biết.

"Tôi không muốn chưa kết hôn đã sinh con, cho nên bỏ đứa nhỏ này." Tòng Thiện trả lời.

"Vậy thì hai người liền kết hôn đi!" Tiểu Kha mở to hai mắt, cô biết Tòng Thiện làm sao có thể vì lý do này mà không cần đứa trẻ?

"Người nhà của anh ấy sẽ không đồng ý, cho dù tôi sinh đứa bé này ra, cũng vẫn không nhận được sự chấp nhận, không bằng buông tay sớm một chút, tránh cho làm lỡ tuổi xuân." Tòng Thiện nói.

"Người nhà của Thượng tá Hàn nói như vậy?" Tiểu Kha khó có thể tin, "Tôi muốn đích thân hỏi anh ta một chút, có phải ngay cả cốt nhục thân sinh của mình cũng không cần hay không?"

"Cô không nên hỏi anh ấy, tôi và anh ấy vốn cũng không thể." Tòng Thiện siết chặt lòng bàn tay, rất khó mới làm ra cái quyết định này.

"Cái gì không thể?" Giọng của Tiểu Kha không tự chủ đề cao, "Tôi biết cái chết của cậu chị là một đả kích rất lớn đối với chị, nhưng không thể vì vậy, thì quyết định làm càn. Chị còn nhớ hay không, khi chị vừa mới biết được chị có thai, vui mừng biết bao, chị còn nói muốn tự mình nói cho Thượng tá Hàn biết cái tin tức tốt này. Lúc này mới qua có bao lâu, suy nghĩ của chị đã thay đổi hoàn toàn?"

"Tất cả suy nghĩ trước đó của tôi đều là sai!" Tòng Thiện cũng có chút kích động, cô đáp, "Tiểu Kha, cô có biết tôi có bao nhiêu áp lực hay không? Tôi và anh ấy đến từ hai thế giới khác nhau, suy nghĩ của chúng tôi, giá trị quan quả thực rất khác nhau, tôi cố gắng muốn hòa nhập vào thế giới của anh ấy, tôi thật sự quá mệt mỏi. Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không nhận được sự thừa nhận của người nhà anh ấy. Nếu như vậy, vì cái gì tôi không sớm buông tay, tránh cho liên lụy lẫn nhau!"

"Người nhà của anh ta không có nghĩa là anh ta--" Tiểu Kha khuyên nhủ.

Tòng Thiện đột nhiên đứng lên, ngắt lời của cô, lớn tiếng nói: "Tôi đã quyết định rồi, ai khuyên cũng vô dụng."

"Chị Thẩm, chị." Tiểu Kha cũng đứng dậy, không hiểu sao Tòng Thiện lại trở nên như vậy.

Lúc này, Triệu Tường đi tới, kéo Tiểu Kha, nhắc nhở nói: "Ở đây là bệnh viện, đừng ầm ĩ lớn tiếng như vậy."

"Không phải em ầm ĩ, mà là bây giờ chị ta quả thật không thể nói lý." Tiểu Kha tức giận nói.

Tòng Thiện cũng không nói thêm lời nào, cô sải bước đi về phía phòng phẫu thuật rộng mở, cố ý muốn làm phẫu thuật.

Tiểu Kha muốn kéo cô ấy lại, Triệu Tường nhẹ giọng nói ở bên tai cô, ngăn cản nói: "Cô ấy muốn thì theo cô ấy đi, anh đã nói với bác sĩ Trần rồi, cũng không có thật sự làm phẫu thuật, mà là tiêm thuốc mê cho cô ấy, đợi cô ấy tỉnh lại, sẽ lừa gạt cô ấy, nói đã làm xong phẫu thuật. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, em liên lạc với người nhà của cô ấy, để bọn họ nhanh tới đây."

"Nhưng mà em không biết số điện thoại của Thượng tá Hàn." Tiểu Kha bối rối, người nhà họ Thẩm thì không thể trông cậy, cô lại không liên lạc được với Hàn Dập Hạo, vậy phải làm sao bây giờ.

"Không liên lạc được thì thôi, chỉ cần gạt cô ấy là được." Triệu Tường suy nghĩ một chút, nói.

"Có thể lừa qua sao?" Tiểu Kha có chút lo lắng.

"Cô ấy làm phá thai là không có đau, thai nhi lại nhỏ, chỉ cần liều lượng thuốc mê hơi nặng chút, để cô ấy ngủ thêm một lát, mới có thể giấu." Triệu Tường nói.

"Vậy cũng tốt, bây giờ chỉ có thể như vậy." Tiểu Kha bất đắc dĩ nói.

"Yên tâm đi, bác sĩ Trần ở bên trong là vợ của Tiểu Phát của anh, cô ấy biết nên xử lý như thế nào." Triệu Tường an ủi nói, bác sĩ phụ khoa có kinh nghiệm hơn anh, đến lúc đó tùy tiện lừa gạt mấy câu thì có thể qua được.

Đợi một hồi, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ Trần gọi bọn họ vào trong.

"Tôi thêm liều lượng hơi nặng một chút, đến lúc đó hai người hãy nói sức khỏe của cô ấy suy yếu, cộng thêm trong quá trình làm phẫu thuật chảy máy hơi nhiều, cho nên lúc mê man có hơi lâu. Báo cáo tôi sẽ điền vào." Bác sĩ Trần dặn dò nói.

"Được, cảm ơn chị, chị dâu." Triệu Tường vội vàng cảm ơn.

"Đừng nói những thứ này, phải tiếp tục gạt cô ấy, để cô ấy tới chỗ tôi làm kiểm tra, tôi biết phải làm sao." Bác sĩ Trần lại nhắc nhở nói.

"Được, hiểu rồi." Tiểu Kha gật đầu, nhìn Tòng Thiện đang ngủ mê, trong lòng xoắn lại, bây giờ bọn họ chỉ có thể làm được việc này, có thể lừa gạt được bao lâu hay bấy lâu.

Tòng Thiện ngủ một tiếng mới tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra, đầu liền chếnh choáng, thậm chí ngay cả sức giơ tay lên cũng không có.

"Chị Thẩm, chị thấy thế nào?" Tiểu Kha ở một bên vội hỏi.

"Đầu tôi hơi choáng." Tòng Thiện không có sức nói.

"Haiz." Tiểu Kha thở dài, đem lời bác sĩ Trần dạy nói lại một lần, "Chị cứ nhất định không chịu nghe lời của tôi, bác sĩ nói sức khỏe của chị kém, phải điều dưỡng thật tốt, nếu không có thể dễ dàng để lại di chứng."

Câu nói kế tiếp của Tiểu Kha, một chữ Tòng Thiện cũng không nghe lọt, chỉ ý thức được, cô thật sự đã làm xong phẫu thuật, con của cô thật sự không còn!

Tuy đây là quyết định của chính cô, nhưng khi cô nghĩ đến cô vĩnh viễn cũng sẽ không còn đứa con, trái tim đột nhiên trở nên rất đau, rất đau, đau đến mức thần kinh hít thở đều tê dại, đau đến không khí cũng trở thành từng miếng kim thép, đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng của cô!

"Chị Thẩm, chị hối hận sao?" Thấy Tòng Thiện đau khổ nhắm nghiền hai mắt, Tiểu Kha dò hỏi.

Tòng Thiện lắc đầu, không phải cô hối hận, mà là khó chịu.

"Bây giờ cũng không còn cách nào thay đổi được, chị chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt, chị còn phải xử lý hậu sự của cậu chị." Tiểu Kha biết Tòng Thiện hiếu thuận nhất là cậu của cô, chỉ có chuyện này mới có thể để cô không đến mức suy sụp thêm.

Tòng Thiện gật đầu, giọng mũi nồng đầm nói: "Tôi biết, tôi muốn yên tĩnh một mình."

"Vậy được rồi, tôi ở ngoài cửa, có chuyện gì chị gọi tôi." Tiểu Kha nói một câu, liền đi ra ngoài, cô biết, bây giờ Tòng Thiện cần một chút không gian riêng tư.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Kha nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc đè nén, thở dài, không hiểu nếu Tòng Thiện đã không nỡ như thế, tại sao còn phải kiên trì bỏ đứa bé như vậy, trong đó có phải có ẩn tình hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.