Phạm Thái đi học, nhân tiện xin phép rồi chép bài về luôn cho cả hai, bận tối đầu tối mặt, các bài tập nhóm trước đây Văn Diệp có thể lên thư viện tìm tài liệu cùng, giờ đây cũng đổ hết lên đầu cậu.
Thành ra việc chăm sóc người ốm rút cuộc lại được giao gần như hoàn toàn cho Mễ Nam.
- Ối giời ơi đau quá!
Văn Diệp được dịp rảnh rỗi, thích chí nhất vẫn là trêu cho Mễ Nam tới rối tung.
Mễ Nam vừa nghe tiếng hét trong phòng ngủ lập cập đánh rơi cả chậu quần áo phi vào:
- Đau đau.. Diệp đau ở đâu?
- Ở đâu cũng đau hết! ( bụm miệng)
- Vậy.. Nam xoa xoa..
Mễ Nam thực sự bị mấy trò đùa này dọa tới sợ chết khiếp, vội vàng xoa bên này một tý bên kia một tý, luôn miệng hỏi:
- Đau ở đây hả?
- Hay ở đây?
Văn Diệp nhịn không được, phì cả buồn cười. Mễ Nam khó hiểu nói:
- Đau sao lại cười?
- Miệng mọc trên mặt tôi mà, thích cười thì cười thôi!
- Hả?
Cũng không biết sao lại vui vẻ mà cười nữa.
Có thể vì như khuôn mặt điển trai kia nhìn thoạt qua có vẻ vô cùng nam tính, vậy nhưng giờ đây lại như đang ngơ ngác khó hiểu như một đứa trẻ. Dễ thương.
Vì sao người ta lại thích trẻ con?
Vì trẻ con không biết che đậy cảm xúc của chính mình, chúng nói yêu thích ta, chính là yêu thích ta. Đơn giản chỉ có vậy thôi.
Cuộc sống, tuổi tác, dòng đời, sẽ dần gọt lên những trái tim dối trá. Càng lớn, lại càng xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/seo/26779/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.