Tại sao những kẻ mà chúng ta hay gọi là " côn đồ "ngoài xã hội kia, lại đáng sợ?
Vì chúng liều.
Nghĩa là bản thân chúng gần như chẳng có gì để mất nữa. Hoặc giả như ngay khi nhát dao chí mạng kề ở cổ, cũng không có gì được gọi tên là sợ hãi ở đây.
Vĩ kều phát hiện ra rằng, hầu hết đàn em của hắn phải có tý thuốc vào người hoặc chí ít cũng phải là tý men say, mới có để điên cuồng trong trận. Thế nhưng Văn Diệp thì khác.
Không hiểu vì lý do gì, mà ngay từ đầu cậu đã bất cần, đã nhởn nhơ tới thế. Không nói cũng không hẳn là không làm.
Không nói cũng không hẳn là không chú ý.
Lướt đôi mắt qua chiếc áo sơ mi bỏ hở hai cúc đầu,
Vĩ kều gõ lên chiếc bàn nhỏ, nhẹ một tiếng.
- Đi.
12h đêm, đường phố Hà Nội êm ru như tờ. Lặng thinh không mấy tiếng người qua lại. Một nhóm những chiếc xe tay côn, xe phân khối lớn, vít ga rú liên hồi.
Đoạn đường nơi con hẻm nhỏ sáng quắc bóng đèn xe, chỉ như vậy đã đánh động một đám người từ căn nhà lụp xụp lao ra, liếc qua còn có thể thấy được ánh sáng của mã tấu lánh lên chói mắt.
Đối với mấy loại vũ khí dài này, nếu không khôn khéo cận chiến, chỉ cần sơ xảy một chút lập tức mất mạng như chơi.
Hôm nay, không có màn thương lượng.
Hai bên chỉ trong chưa đầy một phút đã tiếp cận, tạo thành một mớ hỗn độn.
Văn Diệp bấm dao ra khỏi vỏ, xoay chiếc dao thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/seo/26778/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.