Chương trước
Chương sau
Tô Minh Triết bị túm cổ áo kéo đến chỗ rẽ rồi bị đẩy vào tường, cậu ta nhìn thấy người túm mình là Châu Dạ thì sợ run người:

"Châu, Châu Dạ, không, anh Dạ, em không trêu chọc anh đúng không? Có chuyện gì thì từ từ nói."

Tô Minh Triết từng tận mắt chứng kiến cảnh Châu Dạ đánh Tạ Lễ một trận, hơn nữa cả trường đều đồn là Châu Dạ không cha không mẹ, không có ai quản, có thể làm việc mà không để lại đường lui, tính cách cực đoan lại tàn nhẫn, người này làm cậu ta "kính sợ tránh xa"!

Châu Dạ lạnh lùng vỗ khuôn mặt sợ đến run rẩy của Tô Minh Triết, đáy mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo: "Lấy điện thoại ra."

Tô Minh Triết không dám trêu chọc anh lập tức lấy điện thoại ra.

Châu Dạ lạnh lùng liếc cậu ta: "Mở album ảnh ra."

Tô Minh Triết nghe lời mở khóa màn hình rồi mở album ảnh, điện thoại ngay lập tức bị Châu Dạ lấy mất.

Đầu ngón tay Châu Dạ lướt album, Tô Minh Triết chụp trộm ảnh của rất nhiều bạn nữ, nhưng anh liếc mắt một cái đã thấy được ảnh chụp trộm của Sênh Ca, lập tức mím chặt môi nghiến răng, con ngươi đen kịt trong nháy mắt tràn đầy tàn nhẫn, vung nắm đấm đấm về phía Tô Minh Triết.

"A!"

Tô Minh Triết trúng một cú đấm mạnh vào đầu, trượt theo góc tường ngã xuống đất, Châu Dạ lạnh lùng tức giận ngồi xổm xuống trước mặt Tô Minh Triết, chỉ vào bức ảnh chụp Sênh Ca trên điện thoại, hai mắt híp lại:

"Nói cho ông đây biết, trong điện thoại còn bao nhiêu ảnh của cô ấy?"

Tô Minh Triết bị dọa sợ: "Chỉ, chỉ có từng ấy ảnh trong album thôi."

Giọng Châu Dạ càng lớn hơn: "Có sao lưu không? Có gửi cho những người khác không?"

"Không sao lưu, không gửi cho người khác." Tô Minh Triết không dám che giấu: "Nhưng em có đăng bài, em không biết người khác có lưu lại hay không."

Nghe thấy từ bài đăng, bàn tay đang cầm điện thoại của Châu Dạ bỗng nhiên nắm chặt, khớp xương trở nên trắng bệch, một giây sau ném thẳng điện thoại vào mặt Tô Minh Triết, giọng nói lạnh lẽo:

"Xóa từng ảnh một, cũng xóa cả bài đăng ngay trước mặt ông đây!"

Tô Minh Triết xoa khuôn mặt bị ném đau, cuống cuồng nhặt điện thoại lên, không dám thở mạnh nói:

"Xóa, xóa ngay đây, em không biết là người của anh Dạ, lần sau chắc chắn không dám nữa."

Cậu ta vừa nói vừa run tay xóa hết ảnh chụp, sau đó lại mở diễn đàn trường lên để xóa bài đăng liên quan đến Sênh Ca.

Châu Dạ nhìn cậu ta xóa hết, lại túm cổ áo cậu ta lên một lần nữa, kéo nửa người cậu ta lên khỏi mặt đất rồi cúi đầu nhỏ giọng uy hiếp bên tai Tô Minh Triết:

"Đừng trêu chọc Sênh Ca, nếu còn có lần sau thì ông đây sẽ đánh chết mày."

Cho đến khi Châu Dạ đứng dậy rời đi rồi mà Tô Minh Triết vẫn còn sợ hãi, cậu ta thở phào một hơi, thầm mắng một tiếng "Đồ điên!"

Ánh mắt vừa nãy của Châu Dạ giống như muốn đưa cậu ta đến gặp Diêm La Vương vậy.

Sau khi rời đi, Châu Dạ không đi học.

Trong phòng học, Ngô Ưu xách túi bánh đậu đi vào, vừa ngồi xuống đã tức giận kéo tay Sênh Ca nói:

"Tức chết tớ rồi! Tức chết mất thôi! Mấy người ở trên diễn đàn trường thật ghê tởm."

Tối hôm qua, trước khi ngủ Ngô Ưu buồn chán lướt diễn đàn trường nên mới nhìn thấy bài đăng liên quan đến Sênh Ca kia. Cô ấy giống như Châu Dạ cũng bị mù có chọn lọc chỉ nhìn thấy những lời bàn tán cợt nhả Sênh Ca, làm cô ấy tức giận đến mức cả đêm ngủ không ngon, ôm điện thoại phản kích trên diễn đàn.

"Sao thế?" Sênh Ca nghi ngờ nhìn Ngô Ưu đang rất tức giận: "Ai chọc giận cậu thế?"

"Cho cậu xem bài đăng này."

Ngô Ưu tức giận lấy điện thoại ra nhanh chóng mở diễn đàn trường, muốn tìm bài đăng kia, nhưng tìm đi tìm lại, biểu cảm trên mặt từ tức giận chuyển sang nghi ngờ, lại tìm vài lần vẫn không tìm thấy, cuối cùng bất đắc dĩ vò đầu:

"Ấy? Bài đăng đâu rồi nhỉ?"

Sênh Ca nhoài người về phía trước, đưa tay đỡ đầu rồi nhìn cô ấy, nghi ngờ hỏi:

"Bài đăng gì thế?"

"Là một..."

Ngô Ưu hơi hé miệng muốn nói thật nhưng nói được một nửa lại đột nhiên dừng lại.

Thôi được rồi, bài đăng đã bị xóa, nhắc lại cũng chả có ý nghĩa gì, sẽ chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng người trong cuộc, lập tức đổi giọng cười nói với Sênh Ca:

"Không có gì đâu, chỉ là tối hôm qua trước khi ngủ tớ nhìn thấy một bài đăng trên diễn đàn, trong bài đăng đó toàn là một lũ ghen tị, tớ nhìn thấy nên tức, nhưng mà bài đăng đó bị xóa rồi, tâm trạng tớ cũng bình tĩnh lại rồi, haha..."

Sênh Ca cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Ngô Ưu cười, cô cũng cười theo:

"Không cần để ý lời bàn tán trên mạng, rất nhiều người cào bàn phím mà không nghĩ rằng lời mình nói ra sẽ gây tổn thương cho người khác, chúng ta không cần tức giận với họ, không đáng."

"Ừ ừ." Ngô Ưu gật đầu lia lịa bày tỏ rất đồng ý: "Đúng là không đáng."

Ngô Ưu đang nói bỗng nhiên duỗi tay kéo cánh tay Sênh Ca, cười hì hì nói:

"Sênh Ca, hôm nay cô chủ nhiệm sẽ xếp lại chỗ ngồi, cô Trương Vi rất tâm lý, nếu muốn ngồi cùng bạn nào thì chỉ cần nói với cô ấy, cô ấy cảm thấy không có vấn đề gì thì sẽ đồng ý."

Ngô Ưu cười rất xán lạn: "Tớ vẫn muốn làm bạn cùng bàn với cậu, được không?"

"Đương là là được." Sênh Ca vui vẻ nói với cô ấy: "Tớ cũng đang định nói chuyện này với cậu."

"Thật hả?" Ngô Ưu rất kích động: "Vậy tớ đi nói với cô ấy ngay đây."

Nói xong, cô ấy lập tức đứng dậy đi tìm Trương Vi.

Sênh Ca nhìn Ngô Ưu nhảy nhót ra ngoài, khóe mắt và đuôi lông mày đều có ý cười, đó là một loại niềm vui may mắn sau khi được sống lại.

Cô còn sống, còn có bà nội và người bạn tốt này, thậm chí còn có cơ hội đến gần chàng trai vì cô mà trả giá tất cả.

Tiết thứ hai buổi sáng, Trương Vi đến lớp điều chỉnh lại chỗ ngồi, học sinh dựa theo sơ đồ lớp chuyển chỗ, Sênh Ca và Ngô Ưu như mong muốn vẫn được ngồi cùng bàn.

Mỗi khi đến giờ ra chơi, Sênh Ca đều lấy cớ đi vệ sinh để ra khỏi lớp, lúc đi ngang qua lớp 12-6 đều sẽ liếc vào trong vài lần, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Châu Dạ.

Mãi cho tới lúc tan học, Sênh Ca đứng ở cửa sau lớp 12-6 nhìn vào trong, vẫn không thấy bóng dáng Châu Dạ đâu, nhưng lại nhìn thấy Trình Hạo.

"Bạn học Trình Hạo." Sênh Ca ló đầu khỏi khung cửa lớp 12-6 thò đầu vào trong gọi.

Trình Hạo nghe thấy tiếng gọi lập tức quay đầu lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc buột miệng nói: "Dạ Dạ Sênh... không phải, bạn học Sênh Ca."

Cậu đứng dậy đi đến cửa:

"Gọi tôi à?"

Sao lại biết tên cậu nhỉ? Hình như hôm qua cậu đâu có báo họ tên đâu, đây là vì cậu nổi tiếng à?

Sênh Ca gật đầu, ngẩng đầu nhìn Trình Hạo hỏi:

"Châu Dạ không đi học à?"

Cô nói:

"Tớ trả áo lại cho cậu ấy."

"Anh Dạ không đến." Ngày hôm qua Trình Hạo cũng nhận ra Châu Dạ rất để ý tới nữ sinh trước mặt, cậu chủ động nói:

"Nếu không tôi gọi cho anh Dạ hỏi anh ấy đang ở đâu nhé?"

"Được không?" Sênh Ca vẻ mặt cảm động: "Vậy thì cảm ơn cậu nhiều."

"Chuyện nhỏ."

Trình Hạo nói xong đã lấy điện thoại ra gọi cho Châu Dạ, điện thoại vừa kết nối đã nói:

"Anh Dạ, đang làm gì thế?"

Châu Dạ: "Kiếm tiền."

Trình Hạo: "Ở quán sửa xe?"

Châu Dạ: "Ừ, có chuyện gì?"

Trình Hạo: "Ừm, bạn học Sênh Ca đến trả áo cho anh nhưng không thấy anh."

Dứt lời, đầu dây bên kia bỗng nhiên rơi vào im lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.