Đàn Liên còn thêm dầu vào lửa trên ngọn lửa giận này: “Nàng muốn đi đâu?”
Ta bị hắn ấn lên đùi không thể động đậy, tức đến mức mặt đỏ bừng, giận dỗi đạp hắn một cước.
“Chẳng phải ngươi đã biết rồi sao? Người đã chặn ở đây rồi, còn giả vờ gì nữa?!”
Đàn Liên im lặng một chút, như thể đang đối xử với một đứa trẻ không hiểu chuyện, xoa đầu ta.
“Thánh nhân đã nói, phụ mẫu tại bất viễn du, du tất hữu phương*. Bảo Bình không nên đi xa thì tốt hơn.”
*cha mẫu thân còn sống thì không đi xa, đi xa phải có nơi chốn rõ ràng.
Ta học không nhiều, nhưng câu này quả thực đã nghe qua.
Nhưng lời lão sinh thường nói thoát ra từ miệng Đàn Liên, lại cảm thấy đã đổi ý nghĩa—
Phụ mẫu ngươi còn ở Kinh đô, nàng chạy thì chạy đi đâu? Chạy đi đâu ta cũng có thể bắt nàng về.
Khuôn mặt trước đây nhìn thế nào cũng thấy thích, bây giờ chỉ muốn tặng cho vài bạt tai.
Đàn Liên không hề để tâm đến ánh mắt có thể gọi là bất kính của ta, giọng điệu bình tĩnh.
“Đừng hờn dỗi nữa, theo ta trở về.”
Ta dứt khoát c.h.é.m đinh chặt sắt: “Không có khả năng.”
Lại nghĩ đến thân phận của người trước mặt lúc này, biết thời thế mà làm dịu giọng điệu một chút.
“Ngươi đã có được thứ ngươi muốn rồi, bây giờ Tạ gia đối với ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa, ngươi có thể …” buông tha ta không? Lời ta nói bị nụ cười đột nhiên lộ ra của Đàn Liên dọa cho ngừng lại.
Hóa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sen-trong-binh/5076030/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.