Vì có Thẩm Hoài Hoan luôn quấn quýt bên ta, dù ta không cố ý nghe ngóng, cũng không thể tránh được nghe thấy tình hình gần đây của Đàn Liên.
Thẩm Hoài Hoan với tư cách là Hoàng t.ử tự biết lấy mình nhất, sớm đã đặt ra mục tiêu nhân sinh của mình.
“Ta chỉ muốn làm một Vương gia nhàn rỗi dẫn dắt đất phong làm giàu, đương nhiên… có thể cưới một thê t.ử mình thích cũng rất quan trọng nha.”
Cũng vì lẽ đó, khi nói đến việc Đàn Liên có thể kế vị, hắn ta không hề có chút ghen ghét nào, ngược lại còn có vẻ tự hào như vinh dự cùng.
Ta: “…”
Cũng tốt, đứa trẻ ngốc này chắc chắn có phúc khí của kẻ ngốc.
Trong lúc không khí Kinh thành căng thẳng nhất, mấy Hoàng t.ử vì không cam tâm bắt đầu khuấy động mưa gió, quả thực cũng có người nhớ đến ta – “nguyên phối Đàn Liên” hiện tại không có chút cảm giác tồn tại nào.
Tuy nhiên, những người tìm đến Tạ gia, đều bị ám vệ bên cạnh Thẩm Hoài Hoan xử lý sạch sẽ.
Ngược lại là Đàn Liên, có lẽ vì hiện tại quyền cao chức trọng, cảm thấy Tạ gia không còn giá trị lợi dụng nữa, đối với động tĩnh bên ta không hề bận tâm.
Ngay cả khi Thẩm Hoài Hoan tìm hắn mách tội, hắn cũng chỉ bình thản qua loa một câu.
“Thật sao? Vậy Tam đệ phải cẩn thận một chút.”
Thời gian trôi qua, mọi người đều mặc định Đàn Liên và ta đã hết tình hết nghĩa, ngay cả những người âm thầm theo dõi Tạ gia cũng biến mất.
Tạ gia cứ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sen-trong-binh/5076029/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.