“Là nàng ta phải không?”
“Đúng với bức họa rồi, bắt đi!”
Nhìn thấy những kẻ chặn ta đều mang theo đao kiếm, ta không dám xung đột với bọn chúng, ngoan ngoãn bị trói tay chân bị bịt mắt, rồi bị đưa đến một sân viện hoang phế.
Ta vốn còn đang nghĩ, nếu kẻ chủ mưu đứng sau là nam phụ thèm muốn Đàn Liên, thì căn bản không cần phải bắt cóc ta.
G.i.ế.c c.h.ế.t giữa phố chẳng phải bớt việc hơn sao.
Thế rồi ta nghe thấy mấy kẻ bắt ta lại bắt đầu nội chiến—
“Các ngươi có ý gì, không phải đã nói rõ là hợp tác sao, bây giờ lại cản ta làm gì?”
“Nàng ta bây giờ còn chưa thể c.h.ế.t. Lúc hợp tác đã nói rõ rồi, các ngươi cần người, bọn ta cần sổ sách. Bây giờ các ngươi g.i.ế.c nàng ta, bọn ta lấy gì để đổi lấy sổ sách từ tên tiểu bạch kiểm họ Đàn kia?”
Bên ngoài bắt đầu tranh cãi, thậm chí đã động thủ.
Ta nghe đã hiểu được vài phần.
Đàn Liên lần này đến Tương Dương quả thật là có chính sự.
Phe quan lại và thương nhân ở Tương Dương bảo hộ lẫn nhau, nông hộ xung quanh bị bóc lột rất nặng nề, hắn đã ở lại quan phủ một tháng, chính là để nắm được chứng cứ của những phú thương và quan viên đó.
Những kẻ bắt ta là hai phe, một phe chủ t.ử hẳn là một con ch.ó điên nào đó ở kinh thành, phe còn lại là các phú thương bản địa Tương Dương.
Hai bên, một bên muốn bắt ta để đổi lấy chứng cứ trong tay Đàn Liên, một bên muốn lấy mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sen-trong-binh/5076020/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.