Buổi sáng hôm sau, cô thức dậy đi ra ban công tưới nước cho hoa. Vì hôm nay là chủ nhật nên cô muốn chăm sóc cho những bông hoa của mình thật tốt. Người và hoa trong một buổi sáng trong lành và yên tĩnh như một bức tranh tuyệt đẹp, làm rung động lòng người.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho bầu không khí đó bị phá vỡ. Cô đi trong vào phòng, cầm điện thoại lên và nhìn thấy số máy lạ hiển thị trên màn hình. Nhưng không biết sao cô vẫn bấm nút nghe, một giọng nói rất quen thuộc vang lên...
- Dao Dao, anh trở về rồi. Có nhớ anh không? - Kỳ Lạc mỉm cười nói chuyện qua điện thoại với cô.
- Kỳ... Kỳ Lạc, em nhớ anh! - Cô nghẹn ngào nói.
Khi cô nghe thấy giọng nói của Kỳ Lạc thì những giọt nước mắt của cô nhẹ nhàng rơi xuống.
- Dao Dao, không phải đã hứa với anh là không được khóc khi không ở bên cạnh rồi anh sao? - Kỳ Lạc dịu dàng yêu chiều nói.
- Em đâu... đâu có khóc! - Cô cố gắng kìm nén giọng mình nói.
- Được được, Dao Dao em mau xuống dưới nhà đi! - Kỳ Lạc mỉm cười nói.
Nghe anh bảo xuống dưới nhà, cô cũng không thay đồ hay lấy áo khoác mặc bên ngoài. Mà trực tiếp mang chiếc đầm ngủ màu trắng trên người trực tiếp chạy xuống dưới nhà, nếu ba mẹ cô mà có nhà thì chắc chắn sẽ lôi cô lên phòng thay đồ xong mới cho xuống.
Cô vội mở của thì thấy anh mặc bộ vest đen lịch lãm đứng ngay trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/school-life/3753468/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.