“Xin lỗi, đàn anh. Có thể trước đây chúng ta chưa đủ lớn để phân biệt giữa cảm mến và tình yêu. Có thể lúc đó tình cảm em dành cho anh không phải là yêu mà là sự cảm mến dành cho một đàn anh học bá khoá trên. Em thật sự không thể chấp nhận lời cầu hôn này, bởi vì em biết rõ trái tim mình không dành cho anh.”
Diệp Băng Băng run run nói, giọng yếu ớt và nghẹn ngào, ánh mắt băng quơ, đau đáu nhìn Châu Tử Du, chị không nỡ làm tổn thương anh nhưng đó là cách tốt nhất, ít ra sẽ không làm cho anh ôm mộng ảo tưởng, ít ra sẽ khiến anh biết khó mà rút lui.
Châu Tử Du vẫn cố chấp, anh không chịu hiểu, cố ý nói tiếp:
“Anh biết trong lòng em vẫn còn nhung nhớ Vương Dực Quân, cũng vì thế cho nên anh mới không nỡ nhìn em cứ đau khổ vì anh ta mãi như thế. Em xem anh là vật thay thế hay là một nơi để em trút bỏ bao muộn phiền cũng được, chỉ xin em hãy đồng ý ở bên anh.”
“Xin lỗi đàn anh, em chỉ có thể bên anh như một người bạn, chúng ta không thể nào tiến xa hơn.”
Diệp Băng Băng vớ lấy túi, vội vã rời khỏi, bóng lưng chị toả ra một luồng hơi lạnh lẽo khiến Châu Tử Du hụ hẫng và bâng quơ, anh quỳ sạp hai chân xuống đất, mặt xám xịt, đôi mắt ngấn lệ, tầm nhìn cũng vì thế mà lờ mờ đi.
Dẫu biết trước kết quả nhưng Châu Tử Du vẫn không dễ dàng để chấp nhận.
Bó hoa hồng trên tay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/921454/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.