Buổi tối hôm đó, Diệp Băng Băng lười trở về nhà mà ngủ luôn ở nhà Bành Bội Bội.
Vương Dực Quân đến rồi đi, lòng khắc khoải nỗi thất vọng.
Một mình lang thang trên con phố vắng tanh, tiết trời mùa hạ cùng men rượu khiến anh thấy nóng nực, ngồi nép mình bên góc ít người qua lại, châm điếu thuốc hút, nhả ra làn khói bay bay che bớt đi sự đau buồn trên khuôn mặt.
Đến bản thân anh cũng chẳng thể nhận ra chính mình đã biến thành giống loài gì nữa.
Anh tự cười, cười chính bản thân mình, cười cho cái khốn nạn mà mình gây nên.
Mấy ngày liền sau đó, anh né chị, chị tránh anh, họ không hề gặp nhau nhưng lòng dấy lên nỗi nhớ da diết, cố gắng lắm mới chôn dấu được vào trong trái tim vụn vỡ với những vết thương chưa lành.
Cho tới một hôm thần trí không tỉnh táo đưa anh tới trước của tập đoàn J&T, ánh mắt trông đợi một dáng hình quen thuộc xuất hiện, anh thầm hứa với lòng sẽ chỉ đứng nhìn chị từ xa, không để chị trông thấy.
Nhưng rốt cuộc anh vẫn không làm được, khi nhìn thấy chị đi cùng người đàn ông khác anh như muốn phát điên, vừa bước chân lên thì đột nhiên lại khụ lại, cười nhạt hai cái, anh làm gì còn tư cách đó.
Là anh phụ chị… chính anh gây ra những vết thương lòng của chị…
Anh thấy rất rõ, thấy được nụ cười tươi tắn của chị khi đi cạnh Châu Tử Du, nụ cười mà đã lâu lắm rồi anh chưa được thấy, giây phút ấy chị rất toả sáng.
Đôi chân anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/921453/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.