Tô Hiểu Lâm vẫn vậy, khí chất không ai có thể sánh bằng, gu ăn mặc vượt xa thời đại, sự trẻ trung thì khỏi phải nói, chỉ duy nhất một điều đã khác đi: cô ta đang dần mất đi sự tự tin về những thứ mình sẵn có mà trước đây đã từng vì chúng mà kiêu ngạo, tự cao.
Cánh cửa chầm chậm đóng lại, Tô Hiểu Lâm bước đến gần, vứt chiếc túi xách ra xa xa, ngồi xuống cạnh Diệp Băng Băng, ánh mắt cô ta chứa lửa, ngọn lửa như muốn thiêu cháy chị ngay lập tức.
Người phụ nữ ấy đã từng rất cao ngạo, vậy mà giờ đây sắc mặt hay thần thái đều bị đè nén bởi sự sầu ưu.
Ánh mắt không hồn của Tô Hiểu Lâm cứ nhìn theo mặc định, môi nhếch nhẹ cười, nụ cười buốt đắng, nụ cười ấy hiện rõ vẻ không vui.
“Diệp Băng Băng sau bao năm theo đuổi và dùng đủ cách thức cô cũng đã có được Dực Quân rồi đó nhỉ? Nhưng có điều cô đừng mơ lấy được trái tim anh ấy, vì ở đó chỉ dành duy nhất cho một người. Đó chính là tôi.”
Mặc dù tinh thần hỗn loạn vô cùng nhưng Diệp Băng Băng vẫn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhếch môi cười nhạt thành tiếng: “Nếu chị đã chắc chắn như vậy thì sao cần phải tới đây tìm tôi.”
Nếu chị nghĩ tôi vẫn là một cô bé ngây ngô thời sinh viên thì đã lầm rồi. Diệp Băng Băng của hiện tại tuy không có gì trong tay nhưng cũng sẽ không vì mấy lời doạ dẫm ấy mà buông tay những thứ mình đang có đâu!
Cứ cho là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/921439/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.