“Sao cậu lại ở đây?”- Diệp Băng Băng vẫn chưa hết sững sờ, hỏi Bành Bội Bội.
“Là chồng cậu bảo tới tớ đây.”
Vương Dực Quân!
Đôi mắt ngạc nhiên đến mức giãn hết độ to của đồng tử, nhìn người đàn ông lịch lãm đang say sưa trò chuyện ở giữa gian chính căn phòng. Khuôn mặt anh vẫn lạnh, lời đáp ngắn gọn, bờ môi mấp mé nhưng không cười, anh trong đôi mắt chị là sự ấm áp, như tia nắng duy nhất sưởi ấm thân thể chị giữa tiết trời đông lạnh lẽo.
Anh tinh tế hơn chị nghĩ.
Bất giác suy nghĩ khiến chị thầm mỉm cười. . Được copy tại { TRUМtrц yeИ. vЛ }
“Xem cậu kìa, cảm động tới mức phát khóc luôn rồi ấy chứ!”- Bành Bội Bội trêu chọc.
Đúng là trên khoé mi Diệp Băng Băng lưa thưa mấy hạt nước mắt.
Chỉ ai trải qua rồi mới hiểu cảm giác được người mình thích quan tâm sẽ như thế nào.
Đó không phải là thứ cảm giác chân thực mà cũng không phải giả trân, chỉ là không có cách nào diễn tả thành lời.
“Đâu có! Tụi mình qua bên đó ngồi một lát đi, chân tớ sắp gãy làm đôi luôn rồi đây này.”- Diệp Băng Băng tìm cơ hội đổi chủ đề.
Hai cô gái ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn tròn gần cuối góc phòng, ánh mắt đảo nhìn xung quanh đưa ra mấy lời nhận xét, bữa tiệc này chủ yếu là đàn ông, doanh nhân thành đạt, đi cạnh đã có vợ nếu không cũng là bồ, đáng tiếc nó dập tắt đi cái ảo tưởng cưa cẩm đại gia của Bành Bội Bội.
“Từ bao giờ mà cậu lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/921438/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.