🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm thu lành lạnh, căn biệt thự quạnh hiu, một dáng người quen thuộc vẫn ngồi đó chờ đợi, lòng chị nao nao, tận sâu trong thâm tâm chị là cả một khoảng trống miên man.

Sao lần nào cũng là mẹ con chị phải chờ đợi?

Gắp ít thức ăn lên chén cơm nguội tanh, Diệp Băng Băng và ngấu nghiến vài miếng cho vào miệng, cố gắng nuốt xuống, chẳng hiểu sao chị càng ăn càng cảm thấy đói, càng nghĩ càng xót xa, đầu chị trống rỗng.

Cuối cùng vẫn là chị tự nấu, tự ăn, tự dọn dẹp, tự buồn, tự tủi, tự khóc một mình.

Lặng lẽ quay trở về căn phòng trống, ngồi bệt xuống giường giống hệt như cái xác không hồn hiu hắt, đôi mắt đượm buồn chị quay xung quanh nhìn, có lẽ ngay từ đầu nơi này đã không thuộc về chị, là do chị quá cố chấp, do chị quá gượng ép bản thân.

Anh cũng chưa bao giờ quan tâm mẹ con chị, có lẽ đó chỉ là bản năng của một người đàn ông, và sự ảo tưởng quá lớn trong cõi lòng chị.

Nghe tiếng bước vang dội từ cầu thang, Diệp Băng Băng nằm xuống giường giả vờ ngủ, chị như nín thở, cố gắng lắm mới không khóc.

Vương Dực Quân mở cửa, ngồi xuống cạnh giường sửa lại tấm chăn trên người chị rồi ngả lưng xuống ghế sô pha, ngủ thiếp đi.

Quay đầu sang nhìn anh, Diệp Băng Băng càng trở nên mơ hồ và hỗn loạn, trong đêm khuya lạnh lẽo chị âm thầm rơi xuống những giọt nước mắt, nước mắt của sự cô đơn, hiu quạnh, nước mắt của người phụ nữ đi sai đường.

Đứng bên ngoài

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/243597/chuong-10.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.