Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, hàng lông mày đang nhíu lại chợt giãn ra, ngẩng đầu nhìn sang.
Đập vào mắt đầu tiên là một người mặc hắc y, bên hông đeo một cây sáo, trên đuôi cây sáo treo một chiếc tua rua màu đỏ như máu. Người đến đứng chắp tay sau lưng, ngửa đầu uống một hơi cạn hết, đưa ly rượu đã trống không cho Kim Tử Huân xem, nói: "Ta uống thay y, ngươi hài lòng chưa?"
Mi mắt mang ý cười, cuối câu hơi cao giọng lên. Thân hình cao ráo, phong thần tuấn lãng.
Lam Hi Thần kêu lên: "Nguỵ công tử?" Sau đó kích động nhìn về phía Kim Quang Dao, Kim Quang Dao rất hận tại sao mình lại thông minh như thế, làm thế nào y có thể nhìn ra ý của Nhị ca là: Người vậy mà tự dâng mình lên! Chúng ta ra tay đi! Xin hãy để y yên, y khổ quá mà.
Có người thấp giọng kêu lên: "Hắn tới lúc nào vậy?!"
Ngụy Vô Tiện đặt ly rượu xuống, đưa tay chỉnh lại cổ áo, nói: "Vừa nãy."
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không quan tâm người khác sợ hãi hay khinh thường hắn, lúc này hắn cũng không dám nhìn Lam Vong Cơ, chỉ nói ngắn gọn hắn tới Kim Lân Đài để tìm Kim Tử Huân. Ánh mắt Lam Vong Cơ liền tối lại, trong lòng không khỏi buồn bã, làm sao y lại cảm thấy Ngụy Anh là tới đây tìm y chứ. Lam Hi Thần ở một bên sắp không nhịn được nữa, Kim Quang Dao vội vàng tới cứu vãn tình hình.
Kim Quang Dao nói: "Không biết Nguỵ công tử tìm Tử Huân có việc gì quan trọng, rất cấp bách sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Lửa xém lông mày, không thể chậm trễ."
Kim Tử Huân quay đầu nhìn về phía Lam Hi Thần, nâng ly còn lại lên nói: "Lam tông chủ, nào nào nào, ly này ngươi vẫn chưa uống!"
Thấy gã cố tình trì hoãn, lông mày Ngụy Vô Tiện lóe lên một vệt hắc khí, nheo nheo mắt, cong khóe miệng, nói: "Được, vậy thì ta sẽ nói thẳng ở đây luôn. Xin hỏi Kim công tử, ngươi có biết Ôn Ninh không."
Tuy nhiên Kim Tử Huân căn bản không nhớ người này, Ngụy Vô Tiện liền kể chi tiết hơn.
Kim Tử Huân nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi có ý gì? Tìm ta đòi người á? Ngươi hẳn là không định ra mặt bênh vực đám Ôn cẩu đâu nhỉ?"
Ngụy Vô Tiện mỉm cười hết cỡ nói: "Ngươi quan tâm ta muốn ra mặt, hay muốn chặt đầu làm gì? ---- Cứ giao ra là được!"
Ở câu cuối cùng, vẻ tươi cười trên khuôn mặt hắn đột nhiên biến mất, ngữ điệu cũng chợt chuyển sang âm lãnh, rõ ràng đã mất kiên nhẫn, khiến nhiều người trong Đấu Nghiên sảnh không khỏi rùng mình. Kim Tử Huân cũng cảm thấy da đầu tê dại. Tuy nhiên, cơn giận của gã lập tức dâng trào, hét lên: "Ngụy Vô Tiện ngươi quá ngạo mạn! Hôm nay Lan Lăng Kim thị ta có mời ngươi sao? Ngươi lại dám đứng đây láo xược, ngươi thật sự cho rằng mình là kẻ bất khả chiến bại không ai dám chọc ngươi sao? Ngươi muốn lật trời hả?"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Đây là ngươi đang tự so sánh mình là trời à? Thứ cho ta nói thẳng, da mặt này hơi dày rồi đó."
Kim Tử Huân mặc dù trong lòng đúng là từ lâu đã coi Lan Lăng Kim thị là ông trời mới, nhưng cũng tự biết đã lỡ lời, sắc mặt hơi đỏ lên, đang định cao giọng đáp trả, đúng lúc này, Kim Quang Thiện ở ghế chủ nhà chợt lên tiếng.
Vừa rồi ông ta xem náo nhiệt, thấy Kim Tử Huân rơi vào thế hạ phong bèn làm một cử chỉ, đứng ra hòa giải, kêu Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, nhưng mà Ngụy Vô Tiện lo lắng cho Ôn Ninh, lười tranh cãi. Kim Quang Thiện thấy vậy lại nhắc đến chuyện Âm Hổ Phù, Ngụy Vô Tiện trong lòng cười lạnh, hắn cũng quả thật bật cười lên.
Cười vài tiếng, rồi hắn nói: "Kim tông chủ, cho phép ta hỏi thêm một câu nữa. Ngươi là cảm thấy, Kỳ Sơn Ôn thị không còn nữa, Lan Lăng Kim thị thay vào đó là chuyện đương nhiên phải không?"
Trong sảnh lập tức lặng ngắt như tờ.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Cái thứ gì cũng phải giao cho ngươi, ai cũng phải nghe lời ngươi hả? Nhìn tác phong hành xử của Lan Lăng Kim thị, ta suýt chút nữa còn tưởng rằng vẫn là thời thịnh thế của Ôn Vương chứ."
Hiện trường vô cùng yên tĩnh một hồi, một khách khanh ở bên phải hắn hét lên: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi nói cái gì!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta nói sai à? Ép người sống làm mồi nhử, hơi không thuận theo thì dùng mọi cách để trấn áp, như thế có khác gì Kỳ Sơn Ôn thị không?"
Một vị khách khanh khác đứng lên, nói: "Tất nhiên có sự khác biệt. Ôn cẩu làm nhiều điều ác, rơi vào kết cục như thế này là bọn chúng đáng phải chịu. Chúng ta chẳng qua ăn miếng trả miếng, để bọn chúng nếm trải quả đắng mà bọn chúng đã gieo trồng, lại có gì đáng chỉ trích?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ai cắn ngươi thì ngươi cắn lại người đó, Ôn Ninh này trên tay chưa từng dính máu, chẳng lẽ các ngươi còn muốn trị tội liên đới?"
Một người nói: "Ngụy công tử, ngươi nói trên tay bọn họ không dính máu thì không dính máu sao? Đây chỉ là lời nói một phía của ngươi, bằng chứng đâu?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi cho rằng bọn họ giết người bừa bãi, chẳng lẽ đó không phải cũng là lời nói một phía của ngươi ư? Chẳng lẽ không phải là ngươi nên đưa ra bằng chứng trước hay sao? Tại sao đòi ngược lại ta?"
Người ở đây dám nói Nguỵ Vô Tiện một câu, Ngụy Vô Tiện hắn liền dám đáp trả lại ba câu, trong thời gian ngắn không ai nhường ai, giương cung bạt kiếm.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Nếu như chỉ cần là họ Ôn thì có thể để mặc cho người khác tùy ý trút giận, bất kể có tội hay vô tội, vậy có phải nghĩa là bây giờ ta có thể giết sạch toàn bộ bọn họ hay không?"
Lời chưa nói xong, hắn đã đè tay, đặt lên Trần Tình ở bên hông. Trong nháy mắt, toàn bộ người trong sảnh tiệc đều bừng tỉnh bởi vài ký ức nào đó, như thể trở lại chiến trường tối tăm trời đất, núi thây biển máu chất chồng. Đột nhiên, tất cả mọi người xung quanh đều đứng bật dậy, Lam Vong Cơ lo lắng đứng lên nhưng lại không tiến tới, chỉ nói: "Ngụy Anh!"
Kim Quang Dao ở gần Ngụy Vô Tiện nhất, nhưng sắc mặt không đổi, ôn hòa nói: "Ngụy công tử, ngươi tuyệt đối đừng làm loạn nha, mọi chuyện đều có thể thương lượng."
Kim Quang Thiện cố gắng lôi Giang Trừng ra, nhưng Ngụy Vô Tiện bị kích động nổi cơn tức giận chỉ một lòng đòi Kim Tử Huân giao người, đương nhiên không quan tâm. Lam Vong Cơ nhìn hắn, nói từng chữ một: "Ngụy Anh, buông Trần Tình xuống."
Ngụy Vô Tiện nhìn y, chỉ thấy gương mặt hung dữ của mình trong đôi mắt màu lưu ly của Lam Trạm, trong lòng hắn cảm thấy cay đắng, nhưng căn bản không muốn lùi bước. Có vài con đường một khi đã bước lên thì hoàn toàn không còn đường nào có thể lui lại được nữa.
Ngụy Vô Tiện không nhìn Lam Vong Cơ nữa, chỉ khăng khăng muốn Kim Tử Huân nói ra tung tích của Ôn Ninh. Tuy nhiên Lam Hi Thần thấy đệ đệ mình bị Ngụy Vô Tiện phớt lờ, thì hắn cũng không thèm quan tâm Kim Quang Dao đang cố sức dùng mắt ra hiệu cho hắn đừng hành động liều lĩnh nữa, đơn giản thôi, không phải chỉ là đòi một người thôi sao? Lằng nhằng lải nhải cả nửa ngày làm cái gì, còn dám bày sắc mặt với đệ đệ hắn!
Lam Hi Thần trực tiếp rút Sóc Nguyệt ra, nhưng lần này hắn không chém thẳng về phía Kim Tử Huân, mà gác kiếm ngang lên cổ Kim Tử Huân, ôn hoà nói:
"Kim công tử, nói đi, vị Ôn công tử kia đang ở đâu?"
Kim Quang Dao ngước nhìn trời một góc 45 độ, suýt nữa rơi lệ, ôi trời ơi, rốt cuộc y phải làm thế nào để bù vào cho Nhị ca y đây. Y bắt đầu nhớ Nhiếp Minh Quyết, cho dù đại ca luôn cau mày trừng mắt với y, nhưng vẫn tốt hơn bây giờ. Kim Quang Dao y thế mà có một ngày lại cảm thấy Xích Phong Tôn có mặt sẽ tốt hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]