Hôm nay cả đội kịch ở lại để đợi mỗi thằng Đạt, rõ ràng Lâm đã liếc mắt từng đứa để điểm danh lúc gần cuối giờ học, nó nói rằng thằng Đạt vẫn ở trong lớp, giờ lại chẳng thấy đâu
Trang xen mồm vào nói "Đạt tính nó chẳng bao giờ thế, chắc chắn là có chuyện gì rồi!!" Vừa rứt câu Vy chạy bật dậy ra ngoài, cả đội đơ mặt ra, không hiểu gì nhưng vẫn gắng đi theo Vy, chân tôi sáng nay lúc vội đi học bị vấp vào cạnh tivi khiến nó đỏ lên một cục to, chẳng chạy theo được, may mà có Minh, nó chủ động ngỏ ý cõng tôi, đại ca tuyệt vời nhất
Vy đến chỗ ngã ba bỗng sững người lại khi thấy Đạt và một đứa trường D đang đánh nhau, chúng tôi sát ngay đằng sau cũng nghệch mặt, Minh thả nhẹ tôi xuống, xông đến chỗ 2 thằng tách chúng nó ra, Minh Khải nắm cổ áo Đạt Đặng quát "Đạt! Mày có đánh chết nó thì cũng được gì, mày lúc đéo nào cũng lôi việc mất kiểm soát biện minh cho hành động ngu xuẩn của mình, tao vác dao ra cho mày đâm nó, nhưng trước khi đâm mày cũng phải nhìn mặt những người đã bao bọc lấy mày! Mày chẳng được cái đéo gì cả, chỉ giỏi lôi nắm đấm ra giải quyết mọi chuyện thôi!"
Thằng trường D bị đạt đánh cho mặt mũi bầm dập, máu mũi nó tuông ra không ngừng, khung cảnh vừa rồi cả cuộc đời tôi cũng không thể quên được, đó cũng là lần đầu tôi thấy Minh tức giận đến thế, trước mặt Ánh Dương tôi nó mang vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-nang/2817340/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.