" Kể một hành vi của Nguyễn Quỳnh Trang mà mày cảm thấy bất mãn nhất!!"
Tôi đưa ra câu cũng không mấy khó khăn với Trần Bình nhỉ?
- "được đấy Ánh Dương, mày đã thành công trở thành đàn em của Lâm Bùi rồi" Đạt phấn khích chọc ngoáy, nó đảo mắt sang nhìn thằng Bình đang lúng túng
Cái Trang nó còn hào hứng hơn cả bọn tôi, thoát ra khỏi vòng tay của Bình, Trang vỗ vai khuyến khích "không sao không sao! Tớ cũng muốn nghe lắm đấy bạn Bình Ạ!"
Nguyễn Quỳnh Trang nói như kiểu đe doạ ấy, nó là đang muốn dùng con mắt trợn ngược nhìn Bình "mày thử xem"
Không ngoài dự đoán, Bình với ngay cái kẹp tóc của Quỳnh, đưa cho tôi
- "con quỷ, m thích kẹp chỗ nào ẳng lẹ đi" Bình mỏ hỗn lườm cháy người Dương Đinh tôi, ánh mắt như muốn đâm thủng trái tim nhỏ bé yếu đuối
Ôi sợ quá sợ quá, tôi nghĩ một lúc xong quay ra nhìn Minh "hội ý tý không bạn ê", nó cười mỉm gật gật đầu
Quả không hổ danh là Lê Hoàng Khải Minh thông thái số một khối, nó kêu tôi kẹp vào mang tai thằng Bình, cả buổi đấy Bình ngồi như tê dại, mỗi lúc lại ái nên một cái thật đau, không trách Dương quá độc ác , chỉ trách Minh xui ngu...
Lượt tiếp theo đến con Quỳnh, nó thắng một cách áp đảo và Đạt thì ngược lại, con này tính khí hiền lành, không hỏi máu bằng tụi tui, Đạt thấy Quỳnh không dám thách mấy cái khó khăn, nên chọn Truth, chứ để con bé ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-nang/2817331/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.