Con thuyền mục còn có ba cân đinh, ý của ba cân đinh này chính là chỉ Tụ Nghĩa Đường của bọn họ.
Những năm gần đây, Thuận Tự Môn rất vất vả, năm sau không bằng năm trước, cái gì có thể bán cũng bán rồi, có thể làm được gì cũng làm rồi, duy nhất còn một thứ ra dáng là Tụ Nghĩa Đường này, từng cây cột lớn hai người ôm tuy đã bong hết nước sơn nhưng vẫn vững vàng chống đỡ điện phủ rộng lớn này.
Tụ Nghĩa Đường xây vào thời Tùy Văn Đế này hiện giờ không còn gì dư thừa, ngoại trừ vô số tọa bình ước chừng do ba mươi sáu tấm bình phong khổng lồ tạo thành. Tọa bình đã vô cùng cũ kỹ, nhưng hoa văn điêu khắc tinh xảo khéo léo, bức tranh Trường Giang và Hoàng Hà sinh động, mơ hồ còn có thể nhìn ra được khí thế của đại sảnh có thể chứa hơn trăm vị anh hùng hào kiệt này.
Cổ Trúc Đình được hai gã đệ tử của Thuận Tự Môn dẫn vào Tụ Nghĩa Đường, trong nội đường trống rỗng chẳng có ghế chủ, chỉ có hai hàng ghế dựa hướng về tam tọa, có vẻ hơi quá lạnh lẽo rồi.
Người ngồi trên ghế khách là Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy, từ cách ăn mặc của hai người hiển nhiên họ đã ngụy trang, đương nhiên bọn họ có cách tránh được ánh mắt của người trong trấn, lẳng lặng lẻn vào Tụ Nghĩa Đường bí mật thăm hỏi.
Vừa thấy Cổ Trúc Đình tiến vào, hai người liền vội vàng đứng dậy, ôm quyền nói:
- Chào Cổ cô nương!
Chào xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009434/chuong-954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.