- Tông chủ, vì sao nhân thủ của chúng ta không được sử dụng nhiều vậy ?
Sau khi nghe Dương Phàm giới thiệu, Cổ Trúc Đình chau mày, cái cảm giác hoảng loạn cùng Dương Phàm một mình trong một căn phòng đã biến mất, nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về hành động này.
Dương Phàm nói:
- Lực lượng chúng ta phân chia ra, phân bố ở tất cả các tầng lớp trong xã hội, phân bố ở triều đình và dân chúng, chỗ tác dụng tuy rằng không lớn, nhưng mà đều là chậm chạp mà ảnh hưởng lâu dài, đối với việc này, kỳ thật có thể vận dụng chỉ có nhóm người luyện võ, mà số lượng loại người này không nhiều.
Tiếp theo, “Thừa Tự Đường” của chúng ta cũng không tinh thuần. Nhân thủ của chúng ta đến từ bảy đại thế gia. Những người này nghe lệnh từ ta, nhưng sau lưng đều còn một chủ nhân thật sự, chính là chỗ thế gia của bọn họ, mặc dù bọn họ không phản bội ta, nhưng hướng gia tộc mật báo không khó đúng không?
Mà bảy đại thế gia tuy rằng nhất trí phản Võ Chu phản nữ hoàng đế, chỗ người được ủng hộ lại khác nhau, trong đó có một số người muốn ủng hộ Tương Vương, bọn chúng sẽ không đặt tất cả trứng vào một cái giỏ, Thừa Tự Đường chính là một món thập cẩm của Thất tông ngũ tánh, có nhiều tai mắt của mỗi thế gia, vì thế Thừa Tự Đường không thể dùng.
Nếu không quyết tâm ủng hộ người của Tương Vương, sau khi đã nổ lực nhiều như thế, biết được nữ hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009106/chuong-772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.