Phương bắc bốn mùa rõ rệt, mùa đông hẳn là vạn vật tiêu sát, cho nên tuy rằng trận tuyết đầu mùa đông còn chưa tới, trên núi cây đã khô trơ trụi, chỉ còn lại một vài chiếc lá vàng thưa thớt trên đầu cành, chờ cơn gió đánh úp tới, quật chúng trở thành hư không, tuyết trắng bao phủ khiến thiên địa chỉ duy nhất một màu.
Trên dãy núi xa xa, từng phiến lá vàng khiến cả tòa núi đều hiện ra một màu vàng ảm đạm, càng tới gần càng cảm thấy điêu linh, núi xa xa dưới ánh mặt trời càng khiến người ta có một loại thị giác ấm áp.
Dù trận tuyết đầu tiên còn chưa tới, nhưng gió đã cực lạnh rồi.
Mấy vạn già trẻ Khiết Đan xe kéo ngựa đẩy, mang toàn bộ vật tư của bọn họ từ trong khe núi đi ra, kéo hơn mười dặm, xuất phát về hướng bắc.
Đội ngũ như vậy, hơn nữa người già, phụ nữ, trẻ em chiếm đa số, nếu có một đội khinh kỵ Chu quân đến tập kích, rất dễ dàng tạo thành thương tổn nặng nề cho bọn họ, nhưng rõ ràng Tôn Vạn Vinh vẫn chưa phái binh quay về hộ tống, chỉ ra lệnh bọn họ trở về địa khu Doanh Châu.
Một đội lực lượng vũ trang lớn nhất địa khu Hà Bắc hiện tại nắm trong tay Võ Du Nghi, mà Mà Võ Du Nghi vừa đến Hà Bắc, liền co đầu rút cổ ở trong thành, không chủ động xuất binh tìm địch đánh một trận. Tôn Vạn Vinh liệu định, chỉ cần đại quân của y còn hoạt động bên ngoài, Võ Du Nghi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009037/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.