Lâu Sư Đức thấy sự thật như vậy không khỏi vô cùng phẫn nộ, so với Địch Nhân Kiệt còn khó kiềm chế hơn, ông tức giận nói :
- Địch công thường ở kinh sư, nhưng ta cả đời canh giữ biên cương, chuyện này đối với ngươi thật quá rõ ràng. Lời nói của ta toàn là thật, một quốc gia không nói tình thân không chữ tín không ban ân, nói gì đến chuyện thuận theo?
Còn có chuyện, triều đình nhân dịp Đông Tây Đột Quyết nổi loạn, hạ chỉ chiêu hàng, kết quả là chiêu hàng được hơn năm ngàn trướng của Đột Quyết, quy hàng hơn bốn ngàn trướng của Cam Châu, nhiều người tàn tật, đói khổ, mặt không còn chút máu, còn có rất nhiều ngựa và dê, trăm không bằng một hai. Rất nhiều già trẻ từ xa tới quy hàng, nhưng triều đình cũng không giúp một hạt thóc.
Người người thiếu thực phẩm, xác chết nằm ngổn ngang, tiếng nói này nói nọ, những điều này là trước đó ta tận mắt nhìn thấy! Triều đình cũng không nên chiêu hàng, nếu chiêu hàng rồi, lại không lo an trí cứu tế cho họn, mặc kệ sống chết, làm như thế uy tín của triều đình còn để vào đâu nữa?
Thậm chí, Chư Phiên cảm thấy Thiên triều ta bần cùn , đường đường là thiên triều thượng quốc, lại còn muốn vơ vét tài sản của bọn họ, đúc Thiên Khu ca tụng Đại Chu công đức vạn quốc, ép buộc Tứ Di quân Trưởng phụng hiến! Thiên Khu ca tụng công đức vạn quốc? Ta nhổ vào! Thiên Khu này, có bao nhiêu người âm thầm mắng chửi?
Hiện giờ, triều đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2009035/chuong-738-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.