Thái Bình công chúa thông minh sắc sảo, chính là một dây cung âm vừa nghe thanh âm là hiểu ý của người khác, huống hồ người trước mắt là Dương Phàm, nàng thật sự quá hiểu Dương Phàm, bởi vậy giọng điệu của hắn chỉ hơi chút cổ quái là nàng tinh tế nhận ra ngay .
Nàng dịch chuyển cơ thể ra một chút, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Dương Phàm, một lúc lâu sau mới cười như không có gì, nhẹ nhàng nói:
- Lúc này đây, là ai xui xẻo vậy?
Dương Phàm nhíu mày lại:
- Nàng biết ta muốn làm gì sao?
Thái Bình công chúa mỉm cười lắc đầu, nói:
-Người ta cũng không phải là con sâu trong bụng huynh, sao mà hiểu được huynh muốn làm gì? Tuy nhiên... nếu huynh nói như vậy, ta biết ngay huynh đang đào hầm, sau đó sẽ có người tự chủ động nhảy vào hố đó.
Trong đôi mắt mị hoặc của Thái Bình Công chúa gợn lên tia sóng, ăn cười nói:
- Nói không chừng, ngay cả hầm kia cũng không phải huynh đào, huynh chỉ cần phải chỉ vào một chỗ, sau đó nói “dưới kia có báu vật đấy” là có người khác tự chạy tới đào một hố to cho huynh, sau đó còn tự mình nhảy vào...
Thái Bình công chúa dịu dàng thở dài, nói:
- Chỉ sợ ngay cả người chôn hố cũng không phải là huynh.
Vai Dương Phàm khẽ kích động rung lên, sau đó càng ngày càng rung kịch liệt, hắn đang cười, cười không thành tiếng, muốn nói tri kỷ, chỉ có thể là Thái Bình, không ngờ nàng lại tổng kết được ngắn gọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008816/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.