Sau giờ ngọ, Dương Phàm lại đến Lương Vương phủ.
Lương Vương Võ Tam Tư kỳ thật vẫn chưa có hành động gì đối với Dương Phàm, nhưng y lại cảm giác mình là cực kỳ tốt bụng, thủy chung coi mình là ân chủ của Dương Phàm.
Y chưa bao giờ chủ động cung cấp sự trợ giúp gì cho Dương Phàm, khách quan mà nói thật ra cũng có tác dụng yểm trợ cho Dương Phàm. Y và môn hạ ngũ khuyển của y vẫn coi Dương Phàm là người một nhà, nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên cũng bởi vậy mà nghĩ sai rằng Dương Phàm không qua lại với Võ Thừa Tự nhưng lại có quan hệ mật thiết với Võ Tam Tư.
Sở dĩ Võ Tắc Thiên cân nhắc để Dương Phàm đảm nhiệm Thiên quan Lang trung là có ba nguyên nhân chủ yếu: Một là Dương Phàm có quan hệ rất tốt với thổ man Nam Cương, để hắn lựa chọn quan viên cho những địa phương này chắc chắn những thủ lĩnh bộ tộc đó sẽ không phản đối; hai là Dương Phàm và Thế gia là đối địch, là đại biểu cho hàn tộc; thứ ba cũng bởi vì trên người hắn có dấu vết của nhất phái Võ thị.
Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà Dương Phàm vẫn duy trì liên hệ với Võ Tam Tư, chỉ cần Võ Tắc Thiên có nghĩ như vậy một ngày, thì tầng bảo vệ này sẽ không dễ dàng vứt bỏ.
Võ Tam Tư chẳng chút khách khí nào với Dương Phàm cả, vừa thấy Dương Phàm tới phủ bái kiến, lập tức dẫn hắn vào thư phòng nhỏ, nói ba sạo vài lời khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008808/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.