- Ha ha ha ha...
Lý Chiêu Đức lần thứ hai cười to, lúc này đây trong tiếng cười của lão vui sướng lên rất nhiều, khác hẳn với tiếng cười vừa rồi. Lão khoát tay, tiểu nội thị phía sau lập tức lui sang một bên. Lý Chiêu Đức xoay người ngồi dậy, Dương Phàm vội bước tới giành cầm đôi guốc mộc từ nội thị để dưới chân Lý Chiêu Đức, Lý Chiêu Đức liền đứng lên.
- Thánh thượng cho ngươi đảm nhiệm Thiên Quan Lang Trung, quyền tri Thiên Quan Thị Lang, dụng ý không nói cũng hiểu, thanh niên, nên có chút đảm đương, không nên cứ gặp phải nan đề thì cầu xin người khác giúp đỡ.
Lý Chiêu Đức cười dài nói, ngữ khí thân thiết, thái độ hiền lành, tựa như một vị gia tộc trưởng bối giáo huấn thế hệ con cháu của mình. Một câu vừa rồi của Dương Phàm, đã tỏ rõ thái độ thuần phục của hắn đối với lão, trong lòng Lý Chiêu Đức vô cùng hài lòng, nên thái độ đối với Dương Phàm cũng thân thiết hơn.
Năm xưa lão vừa biết Dương Phàm, chỉ cảm thấy thanh niên này xung động có thừa, giỏi giang không đủ, đối với hành vi của hắn chủ trì Hình Bộ khiêu chiến Ngự Sử đài chẳng đáng để tâm, đợi khi Dương Phàm nổi giận đùng đùng, không ngừng cố gắng, không tiếc tiền đồ cá nhân cũng phải đi Nam Cương ngăn cản đám ác quan kia, thì lão đã có vài phần kính phục đối với thanh niên này.
Thế nhưng kính phục thì kính phục, lão vẫn như trước cảm thấy người thanh niên này quá cứng ngắc, khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008806/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.