- Cái gì?
Huân Nhi bất chấp mệt mỏi, càu nhàu đứng lên, nhìn theo ánh mắt của Dương Phàm, quả nhiên nhìn thấy Cao Thanh Sơn ngồi ở khúc gỗ đã đổ một nửa ở dưới lều, bên cạnh mấy người trại đinh đang giúp y băng bó vết thương, mấy tên trại đinh còn đang vây quanh y, Cao Thanh Sơn khẽ nói gì đó với bọn họ, mấy tên trại đinh vừa nghe liền theo bản năng liếc mắt về phía Dương Phàm. Nhìn tình hình thật sự có chút kì lạ.
Huân Nhi giận dữ, khẽ nói:
- Huynh ấy dám! Tên ngu xuẩn này! Nếu như huynh ấy dám làm ra chuyện bán đứng bạn bè, ta sẽ chém đầu huynh ấy trước.
Lúc này, Cao Thanh Sơn đã băng bó xong vết thương, đứng dậy đi về phía bọn họ, mấy tên trại đinh theo sát phía sau. Dương Phàm chậm rãi ngồi dậy, di di vị trí của bội đao, còn Huân Nhi lại ngồi dậy nhìn Cao Thanh Sơn, ánh mắt không chút thiện cảm.
Cao Thanh Sơn không chú ý đến ánh mắt của Huân Nhi, lập tức tiến đến chỗ Dương Phàm, mỉm cười:
- Dương huynh đệ!
Dương Phàm chầm chậm đứng lên, nói:
- Sao vậy?
Cao Thanh Sơn nói:
- Ta định đem người trong trại lui đến đường phòng tuyến thứ ba tiếp tục kiên thủ, nhưng đường phòng tuyến này rốt cuộc có thể chống cự được bao lâu, rất khó đoán trước. Cho nên ta nghĩ...
Huân Nhi không nhịn nổi, buột miệng nói:
- Huynh nghĩ như thế nào?
Vừa nói, tay của nàng cũng nắm chặt chuôi đao.
Cao Thanh Sơn nói:
- Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008585/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.