Huân Nhi bất chấp mệt mỏi, càu nhàu đứng lên, nhìn theo ánh mắt của Dương Phàm, quả nhiên nhìn thấy Cao Thanh Sơn ngồi ở khúc gỗ đã đổ một nửa ở dưới lều, bên cạnh mấy người trại đinh đang giúp y băng bó vết thương, mấy tên trại đinh còn đang vây quanh y, Cao Thanh Sơn khẽ nói gì đó với bọn họ, mấy tên trại đinh vừa nghe liền theo bản năng liếc mắt về phía Dương Phàm. Nhìn tình hình thật sự có chút kì lạ.
Huân Nhi giận dữ, khẽ nói: - Huynh ấy dám! Tên ngu xuẩn này! Nếu như huynh ấy dám làm ra chuyện bán đứng bạn bè, ta sẽ chém đầu huynh ấy trước.
Lúc này, Cao Thanh Sơn đã băng bó xong vết thương, đứng dậy đi về phía bọn họ, mấy tên trại đinh theo sát phía sau. Dương Phàm chậm rãi ngồi dậy, di di vị trí của bội đao, còn Huân Nhi lại ngồi dậy nhìn Cao Thanh Sơn, ánh mắt không chút thiện cảm.
Cao Thanh Sơn không chú ý đến ánh mắt của Huân Nhi, lập tức tiến đến chỗ Dương Phàm, mỉm cười: - Dương huynh đệ!
Dương Phàm chầm chậm đứng lên, nói: - Sao vậy?
Cao Thanh Sơn nói: - Ta định đem người trong trại lui đến đường phòng tuyến thứ ba tiếp tục kiên thủ, nhưng đường phòng tuyến này rốt cuộc có thể chống cự được bao lâu, rất khó đoán trước. Cho nên ta nghĩ...
Huân Nhi không nhịn nổi, buột miệng nói: - Huynh nghĩ như thế nào? Vừa nói, tay của nàng cũng nắm chặt chuôi đao.
Cao Thanh Sơn nói: - Ta nghĩ.... để Dương huynh đệ bảo vệ tiểu thư rời khỏi đây trước. Phía sau trại này là đỉnh núi dốc đứng không thể bám víu, hai bên là vách núi cao dựng đứng, từng có thầy pháp buộc dây thừng ở trên đó hái thuốc. Mặc dù chưa từng ở đó đến mặt đất, nhưng nghe bọn họ kể, vách núi bên phải cũng không phải là hiểm trở lắm, nếu như dây thừng đủ dài, chắc là có thể từ trên đó xuống. Cho nên...
Dương Phàm ngẩn người, vừa mới kết thúc chiến đấu, hắn đã phát hiện Cao Thanh Sơn nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó lúc băng bó lại thì thầm to nhỏ với mấy tên trại đinh, ánh mắt chốc chốc lại nhìn hắn băn khoăn, càng giống như có mưu tính. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là Cao Thanh Sơn muốn làm hại hắn.
Mặc dù ngôi trại này vốn đã nằm trong tầm mắt của Văn Hạo, nhưng đến bây giờ cục diện này đã trở thành thế không chết thì sẽ không dừng, điều này cũng là vì sự tồn tại của hắn. Hắn lại là người ngoài cho nên tự nhiên cho rằng Cao Thanh Sơn có ác ý với hắn, nhưng không ngờ...
Mặt Dương Phàm nóng lên, có chút xấu hổ. Trong quan trường lâu, đã nhìn quen những hành vi vì lợi ích mà không do dự vứt bỏ bạn bè, còn nói năng hùng hồn rằng lấy đại cục làm trọng phải vứt bỏ tình thân. Hắn đã theo thói quen dùng tâm lí xấu xa này để đo lòng người nam tử có lòng dạ như núi cao mây trắng này.
Huân Nhi thở phào nhẹ nhõm liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, nói: - Ta không đi, nếu như trại xảy ra chuyện, ta chỉ lo giữ mạng cho bản thân, ta còn xứng đáng với con gái thổ ty không? Nhưng mà tính toán này của huynh cũng tốt, bảo người hộ tống Dương đại ca rời khỏi đây đi. Cha đánh được Văn Hạo, lại không thể đánh lại được triều đình. Chúng ta muốn được sống trong bầu trời này, cần phải được Hoàng đế quan tâm, phải để cho Hoàng đế biết những oan ức mà chúng ta phải chịu mới được. Chuyện này phải nhờ sự giúp đỡ của Dương đại ca.
Cao Thanh Sơn quả quyết nói: - Không được! Tiểu thư, cô nhất định phải đi, nếu như cô có chuyện gì, Cao Thanh Sơn chết trăm lần cũng không đủ.
Y không để cho Huân Nhi từ chối nữa, chợt quay qua Dương Phàm, sắc mặt trịnh trọng nói: - Người kia tên Tạ Truyền Phong ngươi nhớ rõ chưa?
Dương Phàm nói: - Ta nhớ được!
Cao Thanh Sơn cười vui vẻ, nói: - Nếu như ta chết, người này phải nhờ ngươi rồi!
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói: - Nếu như ta chết huynh sống, vậy thì Hoàng Cảnh Dung cũng phải nhờ huynh rồi.
Cao Thanh Sơn nói: - Người đó là khâm sai, đến cái bóng của y ta còn không thể nhìn thấy, ta không giết được y! Cho nên ta có thể chết, ngươi thì không thể!
Huân Nhi nghi hoặc hỏi: - Hai người các huynh đang nói gì vậy?
Dương Phàm nói: - Nếu như huynh đã không làm được, vậy bây giờ không cần phải vội vàng an bài hậu sự! Không đến phút cuối cùng, ta tuyệt không thừa nhận thất bại! Chúng ta rút lui xuống đường phòng tuyến thứ ba đã!
Cao Thanh Sơn đang định nói, Dương Phàm cười: - Huynh muốn trói ta xuống núi thì dễ, nhưng muốn buộc ta xuống vách núi, lại không phải là một chuyện dễ dàng!
Huân Nhi chớp chớp mắt, lại hỏi: - Các huynh đang nói gì vậy?
Hai nam nhân nhìn nhau cười, không ai nói gì cả. Huân Nhi bĩu môi, tức giận không nói gì.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
- Sao lại thu binh?
Hoàng Cảnh Dung vẻ mặt tức giận xông vào trong đại trướng trung quân của Văn Hạo, nghiêm giọng hỏi.
Y đứng trên tháp, nhìn thấy trại sắp bị công phá, đang mở cờ trong bụng, Văn Hạo bỗng nhiên gõ chiêng thu binh, giấc mộng mai táng Dương Phàm ở trên ngọn núi này một lần nữa tiêu tan, Hoàng Cảnh Dung sắp bực đến phát điên rồi.
Trong đại trướng, Văn Hạo và Vân Hiên hình như vừa mới xảy ra tranh cãi, sắc mặt hai người đều có chút u ám.
Hoàng Cảnh Dung ánh mắt tức giận nhìn Văn Hạo, lại nhìn Vân Hiên, quát lớn: - Trả lời ta!
Văn Hạo thở dài, uể oải nói: - Binh sĩ mệt mỏi rã rời, làm sao có thể chiến đấu tiếp được nữa?
Hoàng Cảnh Dung giận dữ vung trường kiếm rít gào: - Còn mệt mỏi thế nào nữa, lẽ nào mệt mỏi hơn đám người trong sơn trại hay sao? Bọn chúng đến phụ nữ, người già và trẻ nhỏ cũng đều phải xông lên tường trại làm chiến sĩ. Đó là tường trại sao? Bây giờ đã sụp đổ thành một đống đất, chỉ cần chúng ta cố thêm chút sức lực, lập tức có thể đánh hạ!
Văn Hạo chửi thầm: - Chết tiệt! Hóa ra người chết không phải người của ngươi, đây là đem người của ta ra rải đường trên trại, mỗi lần tiến thêm một bước, đều phải mất đi vô số thi thể. Đợi đến lúc đánh hạ trại này, thương vong của ta sẽ thảm trọng đến thế nào? Đến lúc đó ta lấy gì ra để tranh gianh với các thổ ty khác?
Hoàng Cảnh Dung thấy hắn vẻ mặt khó chịu, lại không nói lời nào, tức giận nói: - Đánh tiếp! Phải kiên trì đánh tiếp! Không bao lâu nữa chúng ta có thể đánh hạ cái trại này rồi.
Văn Hạo nói: - Binh mã của ta đã mệt mỏi lắm rồi, nếu như phải đánh, bây giờ hay là đổi sang binh mã của Vân thổ ty đi.
Vân Hiên vừa nghe sắc mặt đã không vui, nói: - Văn thổ ty, sáng sớm nay là nhân mã của ta đánh trận đầu, bộ của ta thương vong nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi sức lực. Bây giờ ngươi không đánh được, lẽ nào ta đánh được sao? Đúng là nực cười, binh mã của ta đâu có lớn mạnh như của ngươi.
Văn Hạo lập tức nói: - Nếu đã như vậy, ta thấy chúng ta chỉ vây chứ không tấn công cũng được, lập tức sai người quay lại thành mượn thêm mấy cỗ sàng nỗ của triều đình. Ta thấy cái này uy lực rất lớn, nếu như có mười cỗ sàng nỗ bắn đồng thời, ngôi sơn trại này lập tức có thể bị bắn nát, chúng ta có thể dễ dàng công phá!
Hoàng Cảnh Dung nổi trận lôi đình: - Rác rưởi! Đều là rác rưởi! Đều là đồ rác rưởi nhìn trước ngó sau, bụng dạ hẹp hòi! Trong lòng các ngươi nghĩ cái gì ta không biết hay sao? Ta nói cho các ngươi, nếu như Dương Phàm không chết, ta tiêu đời, các ngươi cũng tiêu luôn. Nếu như Dương Phàm thọc gậy bánh xe, binh mã triều đình rút lui, ngươi cho rằng Huân Kỳ, Mạnh Thiệt Trúc sẽ bỏ qua cho ta sao?
Văn Hạo bĩu môi nói: - Trở mặt với các ngươi cũng không phải là một lần hai lần, đánh không được bọn họ thì làm sao? Bọn chúng muốn nuốt chúng ta, cũng không có thực lực.
- Các ngươi quả nhiên nghĩ như vậy!
Hoàng Cảnh Dung nói như điên cuồng trong trướng, nhảy lên, nhảy một hồi lại đứng lại, nhảy cẫng lên mắng: - Lý tưởng hoài bão của các ngươi đâu? Lẽ nào các ngươi cam tâm cả đời làm chó trước mặt Huân Kỳ và Mạnh Thiệt Trúc sao? Người muốn thành đại sự có thể không hi sinh, hai người các ngươi tầm nhìn hạn hẹp...
- ối!
Hoàng Cảnh Dung còn chưa mắng xong, bỗng nhiên có người đẩy lão, khiến cho Hoàng Cảnh Dung đang nhảy bị lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Hoàng Cảnh Dung nhìn chăm chú, chỉ thấy một người sợ hãi chạy vào, quỳ một gối, nói với Văn Hạo: - đại đô đốc, Diêu Châu thất thủ rồi!
- Cái gì?
Văn Hạo và Vân Hiên kinh ngạc, Hoàng Cảnh Dung cũng không thèm mắng thêm nữa, nhảy chồm lên nắm chặt lấy áo người này, hỏi liên tục: - Ngươi nói cái gì? Thành Diêu Phó làm sao có thể thất thủ được? Ở đó có binh mã triều đình, sao có thể thất thủ, ngươi là người nào? Ngươi lấy tin đó ở đâu? Ngươi...
Một chuỗi câu hỏi liên tiếp của Hoàng Cảnh Dung, hỏi đến nỗi người kia cũng không biết nên trả lời thế nào mới được. Hoàng Cảnh Dung đang hỏi, bỗng cảm thấy cổ áo bị kéo căng, kẹp cho lão thở không ra hơi, hai tay theo phản ứng bản năng nới lỏng ra, liền bị quăng sang một bên. Nhìn kĩ, là Văn Hạo trong lúc cấp bách, bất chấp cả thân phận Khâm sai của lão, nắm lấy cổ áo ném lão qua một bên.
Văn Hạo trừng mắt nói với tên kia: - Tạ Truyền Phong, ngươi nói rõ xem, người nào tấn công Diêu Châu? Tại sao lại thất thủ?
Vân Hiên bên cạnh nói: - Nhanh như vậy sao? Huân Kỳ, Mạnh Thiệt Trúc chắc không có thực lực lớn như vậy, lẽ nào là bọn họ xin tiếp viện từ Nam Chiêu?
Hóa ra người kia chính là Tạ Truyền Phong, thấy diện mạo mặt mày sáng sủa, không phải là hạng người đầu trâu mặt ngựa có thể so sánh được. Ai có thể nghĩ đến y lại hung tàn như vậy, lại quá đáng như vậy, còn nỡ ra tay với một thiếu nữ tuổi xuân, lại giở trò bỉ ổi với nũ tử bị cụt tay đau ngất đi, ngã trong vũng máu.
Tạ Truyền Phong nghe xong lời của Vân Hiên, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: - Bẩm Vân thổ ty, Nam Chiêu không khởi binh, người công thành chính là Huân Kỳ và Mạnh Thiệt Trúc.
Văn Hạo giận dữ nói: - Sao có thể như thế! Sao bọn họ có thể tấn công Diêu Châu thành nhanh như vậy, quan binh triều đinh đều là giấy hay sao?
Tạ Truyền Phong thút thít: - Hai vị thổ ty dẫn binh đến tấn công trại Hà Bạch, quân coi giữ thành không nhiều.
Trong thành có người của Huân Kỳ và Mạnh Thiệt Trúc, bên ngoài công thành, bên trong lập tức phóng hỏa, gây ra hỗn loạn, hiệp trợ cướp lấy cổng thành. Người coi thành vừa nhìn thấy hai vị thổ ty không ở đó, lập tức bỏ thành chạy trốn.
Đến lúc binh mã triều đình từ nơi trú quân tới, chuẩn bị hiệp trợ thủ thành, thành sớm đã mở rộng tứ phía rồi, cả thành đều là binh Ô Man và binh Bạch Man. Vừa nhìn thấy tình hình như vậy, bọn quan binh sợ nhân mã của mình vùi lấp trong thành, cũng từ đông thành phá vây chạy ra. Tiểu nhân là người hầu ở đô đốc phủ, biết được chuyện này muộn nhất, bọn khốn kiếp kia còn nhanh hơn thỏ, không có ai đến phủ thông báo một tiếng. Tiểu nhân suýt nữa là tù binh của bọn chúng...
Tạ Truyền Phong nói xong nỗi uất ức, lại tỏ ra trung thành nói: - Tiểu nhân chạy ra khỏi thành, thúc ngựa chạy tới báo tin cho hai vị thổ ty, Mạnh Thiệt Trúc đã dẫn binh mã đuổi binh mã của triều đình đi rồi, Huân Kỳ thổ ty dẫn binh Bạch Man chạy tới đây, nếu hai vị thổ ty còn không đi, sẽ bị vây ở chỗ này, không còn đường thoát.
Văn Hạo đá Tạ Truyền Phong đang thao thao bất tuyệt qua một bên, gầm lên: - Rút binh! Lập tức rút binh! Lập tức trở về Tề Vân trại, nhanh!
Hoàng Cảnh Dung chạy đến trước mặt y, chỉ một ngón tay, vội vàng nói: - Chỉ cần một trận nữa! Chỉ cần một trận nữa! Dương Phàm sẽ chết!
Văn Hạo cười gằn: - Hắn không chết thì triều đình chỉ tin lời của hắn phải không? Nếu như vậy, Hoàng ngự sử ngươi còn có tác dụng gì? Hừ! Muốn đánh thì ngươi đi mà đánh, ta đây còn không đi sẽ bị chôn vùi cùng với dũng sĩ toàn tộc! Lui binh! Lập tức lui binh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]