Những chuyện xung đột như thế này, ở trong trại của thổ ty Huân Kỳ và vị thổ ty Mạnh Thiệt Trúc gặp tai bay vạ gió kia xảy ra liên tục. Các trại chủ bị cường đạo cướp bóc lũ lượt dẫn bách tính bị mất ruộng vườn đến nương tựa thổ ty của bọn họ, khóc lóc kể lể oan khuất với Thổ ty.
Huân Kỳ nghe xong, khuôn mặt giận dữ đến đỏ cả lên, lão lấy chân đã cái bàn dán vào tường đối diện:
- To gan! Hai tên bỉ ổi Văn Hạo và Vân Hiên này, dám ngang nhiên sai người đến xâm phạm lãnh địa của ta!
Con trai cả của lão – Huân Vô Bá tức giận nói:
- Con đã đi tìm bọn chúng nói chuyện, bọn chúng nói, trại của chúng ta bị tấn công là vì trại ta chứa chấp lưu nhân mưu phản, Khâm sai đã nắm được chứng cứ, người giúp đỡ mưu phản cũng chính là đồng phạm, theo lý phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Hai nhà thổ ty bọn chúng cũng chỉ vì bị mệnh lệnh của Khâm sai ép buộc, không thể không làm như vậy.
- Bọn chúng nói láo!
Huân Kỳ cười khẩy:
- Giấu trời giấu đất chứ không giấu nổi hàng xóm láng giềng. Bọn chúng có tính toán gì, muốn làm gì, ông già này bị mù hay sao mà không nhìn ra?
Huân Kỳ đi tới đi lui trong phòng, con trai lão cùng với thổ xá, thủ lĩnh, quản gia, chủ trại đứng ở trong phòng ngoài phòng, lặng yên không nói, đợi quyết định của Thổ ty đại nhân.
Huân Kỳ đột nhiên đứng dậy, nói to:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008563/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.