Một trận vó ngựa chát chúa và dồn dập vang lên trên con đường nhỏ trong núi, binh sĩ trên vọng đài nhặt cung tên lên, cảnh giác nhìn về phía đằng xa.
Bốn góc trại đều có đài quan sát dựng cao, tầm nhìn rộng rãi, có thể thu hết động tĩnh xung quang vào tầm mắt. Từ đài quan sát trên cao nhìn ra, trên con đường nhỏ đang có một con ngựa màu nâu chạy như bay đến, người cưỡi ngựa cầm chiếc roi quay quay trong không trung, sau đó lại quất vào đùi con ngựa, rất có nhịp điệu, theo nhịp roi quất xuống, tốc độ của con ngựa càng nhanh.
- Là Nhị quản gia!
Một tên binh sĩ mắt sắc bén dẫn đầu kêu lên:
- Mở cửa trại ra, Nhị quản gia về rồi!
Nửa phần trên mũi giáo sắc dựng thẳng giống như cửa hàng rào bằng gỗ đã mở ra, người đàn ông trung niên cưỡi trên lưng ngựa hung hăng quất ngựa, xông thẳng vào trong trại.
Đây là trại của Huân Kỳ, Huân Kỳ cai quản vùng lãnh thổ rộng lớn và rất nhiều con dân, nhưng trại của lão và vô số con dân phân bố ở đủ các loại địa hình: thung lũng, núi cao, bình nguyên... Trại sinh hoạt đời đời kiếp kiếp của thổ ty Huân gia chỉ là lớn hơn các trại khác một chút, giới hạn trong đất đai sản xuất, nơi này không thể tụ tập quá nhiều người.
Huân Kỳ lúc này vừa tuần tra trại và đất đai của lão trở về. Thổ ty trên đất đai của lão, được con dân của lão kính nể như thần linh, không ai dám mạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008561/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.