Dương Phàm bỏ bút và sách xuống, nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay kia, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên là Tiểu Man khe khẽ cười đứng sau lưng hắn, mái tóc của nàng thả dài đen bóng có thể soi gương được, khuôn mặt thanh tú giấu sau làn tóc đó, dưới ánh sáng của ngọn nến xinh đẹp động lòng người.
Dương Phàm kéo tay ôm nàng vào ngực. Tiểu Man chỉ mặc một bộ xiêm y mềm nhẹ, mái tóc còn ẩm ướt bay lất phất trước chóp mũi của hắn, mùi thơm thanh u nhàn nhạt từ cơ thể nàng thấm vào tận tim gan hắn, hẳn nàng vừa tắm xong. Dương Phàm ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, nói: - Trời lạnh rồi, muội không mặc thêm áo vào, bị phong hàn thì sao?
Tiểu Man khoác hai tay mềm mại lên vai hắn, dịu dàng nói: - Lang quan chỉ biết nói người ta thôi, mấy ngày nay đều ngủ muộn vậy, sáng sớm lại luyện công. Tuy huynh còn trẻ, nhưng cũng không chịu nổi sức ép như vậy đâu. Xem kìa, mắt cũng đỏ lên rồi.
Dương Phàm nheo nheo mắt, cảm thấy mấy ngày nay đọc sách như vậy thật sự là khô khốc chán ngán, hiển nhiên tiêu hao nhiều tinh thần. Hắn thở dài nói: - Không có cách nào cả. Lúc này không thể so với ngày xưa, trước kia ta ra mặt thay cho chùa Bạch Mã, cùng đại nội đá cầu, đánh cầu với Thổ Phiên. Mấy thứ này, cũng giống như cầu mây ta vẫn chơi ở Nam Dương, thậm chí còn dễ hơn, nên bắt đầu cũng dễ hơn, nổi tiếng cũng dễ hơn.
Còn lập được nhiều chiến công ở Tây Vực là vì ta khéo léo, vừa lúc dùng tới sở trường của ta. Nếu quả thực để cho ta điều binh khiển tướng, bài binh bố trận, tác chiến với người Đột Quyết, ta chỉ đọc qua vài binh thư chiến lược thô thiển, bản lĩnh lý luận còn không có, đừng ói đến lập công. Ngày đó…
Dương Phàm nói đến đây chợt nhớ tới ngày đó Thiên Ái Nô chỉ huy, đưa quân coi giữ Phi Hồ Khẩu về phòng thủ Minh Uy, công lao này được tính vào hắn, sau hắn lại được đề bạt làm Lang tướng, năng lực quân sự này cũng là một nguyên nhân rất quan trọng, có thể nói đây là đại lễ A Nô tặng cho hán. Nhưng giờ nàng ở đâu?
Dương Phàm buồn bã thẫn thờ, Tiểu Man thấy vậy, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, dịu dàng nói: - Lại nghĩ tới A Nô cô nương sao? Mấy ngày tay muội vẫn cho người tìm cô ấy. Chùa miếu Lạc Dương tuy nhiều, nhưng cũng vẫn đếm từng cái được, sẽ không khó như kiếm tìm A Huynh trước đó đâu. Chỉ cần chúng ta có tâm, nhất định có thể tìm được cô ấy.
Dương Phàm ừ một tiếng, cả cõi lòng ấm áp dễ chịu hơn, đang ôm một nữ nhân thâm tình, lại nghĩ đến một nữ nhân khác, không khỏi cảm thấy có lỗi. Bèn thơm lên cái má trắng mịn như ngọc của Tiểu Man, nói: - Hiện giờ thì khác rồi. Ta hoàn toàn không biết gì về luật pháp, không tìm hiểu lại sao có thể khiến cho kẻ dưới phục tùng? Vi phu vất vả như thế, nương tử nên đền bù ta mới phải.
Tiểu Man thấy một đại nam nhân hắn lại bĩu môi làm nũng với mình, bất giác hơi buồn cười, chỉ vào trán hắn, hờn dỗi nói: - Người ta còn chưa chiếu cố huynh đủ sao? Ngày nào cũng tìm đủ mọi cách muốn làm món gì lang quân thích ăn, còn muốn khao huynh thế nào nữa đây?
Dương Phàm đảo tròn con mắt, cười ha hả nói: - Vậy…hôn một cái đi.
Tuy đã là vợ chồng, khuôn mặt Tiểu Man vẫn đỏ ửng, thân thể mềm mại khẽ uốn, lườm hắn một cái hờn dỗi nói: - Người ta không cần!
Dương Phàm lắc lư đùi nhấc hẳn thân hình Tiểu Man đang ngồi hẳn lên đùi hắn bay lên.
Tiểu Man vốn võ nghệ cao cường như tiên tử bay trên trời, bị hắn đỡ lấy, nhưng vẫn sợ ôi một tiếng, ôm chặt lấy cổ hắn, dịu dàng nói: - Huynh xấu quá, lại phát điên gì đấy! Sớm biết thế người ta không để ý tới huynh nữa…
Dương Phàm cười ha hả nói: - Tiểu nương tử, hiện giờ muội đã là cá nằm trên thớt, còn có thể tùy theo muội sao? Đến đây! Mau hôn ta một cái! Nói xong chu miệng ra đòi, Tiểu Man tránh trái tránh phải, cười khanh khách nói: - Đừng có làm ra bộ dáng như thế, buồn nôn lắm, như một tên đại sắc lang ấy…
- A!
Dương Phàm đột nhiên dừng động tác, cả người cứng đờ.
Ánh mắt Dương Phàm trở nên càng thêm nguy hiểm: - Mồng năm! Ừm.
Tiểu Ma cũng không biết vì sao A huynh lại như thế, cũng hơi chột dạ, cái đầu đáng yêu hơi co lại, hỏi: - Dạ, đúng…đúng là đầu năm. Vậy thì sao?
- Lần trước ta và muội ân ái, ta nhớ không nhầm là hai mươi chín tháng trước.
Tiểu Man đỏ mặt lên, khẽ đấm vào ngực hắn, sẵng giọng: - Nào có ai nói chuyện này ra thế. Hai mươi chín…thì sao?
Dương Phàm ủy khuất nói: - Hai mươi chín, nói cách khác, so với năm ngày mà muội định ra đã quá một ngày!
Tiểu Man giật mình che miệng cười nói: - Nhưng không thể trách người ta được, là tại huynh ngày nào cũng đọc sách chứ. Được rồi được rồi, huynh đọc sách của huynh, người ta về nghỉ đây!
Tiểu Man nói xong, khẽ lắc eo, mông hơi trượt một cái đã xuống khỏi gối Dương Phàm, lắc mình trốn ra ngoài.
- Chạy đi đâu! Đưa người đến đây!
Dương Phàm vươn cánh tay chụp tới, cái eo nhỏ khẽ lắc một cái trơn như cá chạch thực đã trốn ra đến cửa, hắn bèn co chân đuổi theo. Một lát sau, từ trong hậu hoa viên đã vang lên tiếng cười trong trẻo. Tiếng cười kéo dài một đường tới phòng ngủ của họ.
***
- A, ta đã nói rồi, Lang trung tuổi còn trẻ, đã có thể được Thánh nhân thưởng thức, đặc biệt đề bạt làm Lang tướng trẻ nhất đương triều, tất nhiên có bản lĩnh lớn!
Hình Bộ Ti chủ Phùng Tây Huy nghe Dương Phàm kể về trận ác chiến dưới Minh Uy thú thành kia không khỏi vỗ tay tán thưởng không ngừng.
Sắc mặt y tràn đầy khâm phục, kính ngưỡng, sùng bái, mặc cho ai nhìn lại cũng là tán thưởng hoàn toàn phát ra từ nội tâm.
Sau khi quen thân hơn với Dương Phàm, Phùng Tây Huy ngược lại rất ít khi khiến cho người ta buồn nôn, thể hiện sự a dua, lúc này, thần sắc y biểu hiện ra ngoài, không cần khen ngợi quá nhiều nhưng trong mắt người khác ngược lại càng thêm chân thành.
Rất xa, La Lập hung hăng nhổ nước bọt, theo gió thu đưa tới một câu như có như không: - Nịnh hót… lại bắt đầu rồi…
Nhắc tới vuốt mông ngựa, có người nói là nguồn gốc bát đầu từ Nguyên đại Mông Cổ, nói rằng khi đó hai người Mông Cổ gặp nhau, phải vỗ mông con ngựa của đối phương một cái thể hiện sự tôn kính, lại có người nói, thấy ngựa mập thì phải vuốt mông nó khen ngợi một phen.
Khi đó người Mông Cổ có tập tục này không thì chưa từng thấy có sách ghi lại, nhưng muốn nói nguyên nhân sâu xa của câu “Vuốt mông ngựa” này có từ rất sớm. Hai câu ngạn ngữ “Vuốt mông ngựa” và “Vuốt mông ngựa tới chổng vó lên” đã có từ lâu, xuất phát từ một quyển sách ngụ ngôn của Trang Tử.
Nghe được câu này, cái lỗ tai luôn rất thính của Dương Phàm dường như đột nhiên vô dụng, Phùng Tây Huy cũng ra vẻ hoàn toàn không nghe thấy gì, cho dù cả hai đều nghe rõ ràng.
Vuốt mông ngựa?
Đúng vậy, Phùng Tây Huy là muốn nịnh bợ Dương Phàm.
Vuốt mông ngựa cũng cần có học vấn đấy, Phùng Tây Huy y không cần phải vuốt trực tiếp, mấy vị Viên Ngoại lang kia quản y trực tiếp không sai, nhưng bọn họ có quyền đề bạt giáng chức y sao? Không có tư cách.
Phải vuốt vượt cấp. Vuốt vượt cấp cũng chỉ có thể nịnh bợ Lang trung đại nhân, hoặc Thị lang đại nhân. Thôi Thị lang thì chức quan quá lớn, Phùng Tây Huy gần như không lại gần được, cũng chỉ có Dương Phàm và Trần Đông để lựa chọn.
Trần Đông cũng có thành viên bè phái của mình, PHùng Tây Huy lại không có trong đó. Ti Hình Ti tứ đại chủ quản, y đứng hàng cuối cùng, đành chọn Dương Phàm, cũng là do chẳng có sự lựa chọn nào khác. Nếu y chọn đúng, có thể tiến thêm một bước. Nếu chọn sai, y vẫn cứ là Tứ chủ quản cuối cùng, còn có thể ra sao nữa? Chân trần chẳng sợ đi giày, cho nên căn bản Phùng Tây Huy cũng chẳng cần quan tâm nét mặt của Trần Đông.
Dương Phàm ở Hình Bộ mấy ngày nay, mỗi ngày đều đi khắp nơi, tuy còn chưa thành lập uy vọng cho mình, nhưng ít nhất cũng không bị người ta bài xích. Còn thu hoạch của việc hắn làm thuyết thư mấy ngày nay chính là chiếm được sự thân cận của Phùng chủ quản.
Phùng Tây Huy nổi danh nịnh hót ở Hình Bộ Ti, chuyện này không bao lâu sau Dương Phàm đã biết, nhưng hắn không tin Phùng Tây Huy chỉ biết nịnh hót. Một tên nịnh hót tệ hại thì làm sao có thể bộc lộ được tài năng trong số một đám tinh anh, leo lên đến vị trí chủ quản Hình Bộ?
Ở trong kinh, một chủ quản Hình bộ đương nhiên không tính là đại quan, nhưng nếu ở một địa phương, đó cũng là một nhân vật có thể độc chắn. Các nha môn ở Kinh thành như một cái lò luyện người, tùy tiện túm lấy một tiểu nhân vật ở đây, ném đến một địa phương nòa đó, đều có thể thành thạo xử lý trong đám rắc rối giăng mắc đó.
Phùng Tây Huy có thể làm được chủ quản Hình Bộ Ti, ngoại trừ khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thuận gió đốt lửa, thúc ngựa phụng nghênh, ít nhất cũng phải có một chút bản lãnh thực sự. Còn chuyện hiện tại y không đắc ý lắm thì cũng là chuyện bình thường.
Không phải La Lập đã nói, trong hai năm này, không phải công bếp Hình Bộ đã thay tới ba bếp trưởng rồi sao? Trương Sở Kim, Chu Hưng, lại đến Thôi Nguyên Tống, trong hai năm, Hình Bộ thực đã thay đổi ba đời quan, vì cái gọi là vua nào triều thần ấy, hôm nay thất bại chưa chắc đã do không có bản lĩnh thực sự, cũng có thể do đứng sai đội ngũ chịu đả kích thôi.
Quả nhiên, sau khi phân tích, hiện giờ Dương Phàm đã biết Phùng Tây Huy này vốn là tâm phúc của Trương Sở Kim. Sau khi Trương Sở Kim bị giết với tội danh mưu phản, rất nhiều tâm phúc của lão bị tai bay vạ gió, mất mạng mất tiền, Phùng Tây Huy cũng không được như ý.
Nhưng…không được như ý rồi thì sao? Không ngờ Phùng Tây Huy chỉ là không được như ý thôi, chứ không bị chặt đầu, cũng không bị lưu đầy, không ngờ chỉ bị giáng chức từ Viên Ngoại lang thành Chủ quản. Ai dám nói một người như vậy chỉ là một tên nịnh hót?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]