Dương Phàm bỏ bút và sách xuống, nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay kia, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên là Tiểu Man khe khẽ cười đứng sau lưng hắn, mái tóc của nàng thả dài đen bóng có thể soi gương được, khuôn mặt thanh tú giấu sau làn tóc đó, dưới ánh sáng của ngọn nến xinh đẹp động lòng người.
Dương Phàm kéo tay ôm nàng vào ngực. Tiểu Man chỉ mặc một bộ xiêm y mềm nhẹ, mái tóc còn ẩm ướt bay lất phất trước chóp mũi của hắn, mùi thơm thanh u nhàn nhạt từ cơ thể nàng thấm vào tận tim gan hắn, hẳn nàng vừa tắm xong. Dương Phàm ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, nói:
- Trời lạnh rồi, muội không mặc thêm áo vào, bị phong hàn thì sao?
Tiểu Man khoác hai tay mềm mại lên vai hắn, dịu dàng nói:
- Lang quan chỉ biết nói người ta thôi, mấy ngày nay đều ngủ muộn vậy, sáng sớm lại luyện công. Tuy huynh còn trẻ, nhưng cũng không chịu nổi sức ép như vậy đâu. Xem kìa, mắt cũng đỏ lên rồi.
Dương Phàm nheo nheo mắt, cảm thấy mấy ngày nay đọc sách như vậy thật sự là khô khốc chán ngán, hiển nhiên tiêu hao nhiều tinh thần. Hắn thở dài nói:
- Không có cách nào cả. Lúc này không thể so với ngày xưa, trước kia ta ra mặt thay cho chùa Bạch Mã, cùng đại nội đá cầu, đánh cầu với Thổ Phiên. Mấy thứ này, cũng giống như cầu mây ta vẫn chơi ở Nam Dương, thậm chí còn dễ hơn, nên bắt đầu cũng dễ hơn, nổi tiếng cũng dễ hơn.
Còn lập được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008333/chuong-409-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.