Chạng vạng, chuông của Hình Bộ lại được gõ vang lần nữa, các quan viên đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, Dương Phàm rảnh rỗi một ngày ở Tư Hình Ti thì nhẹ nhàng hơn, bèn khóa cửa phòng, đóng thiêm áp phòng trống rỗng, thản nhiên đi ra nha môn Hình Bộ, cưỡi con tuấn mã màu đỏ thẫm.
Rất nhanh, hắn chìm trong bóng chiều đỏ rực, biến mất ở đầu cầu Thiên Tân.
Tối hôm nay, trong nhà ăn “Cổ đông oa” , chính là lẩu.
Cổ đông oa hợp ăn mùa thu, tươi ngon đẹp mắt.
Một cái nồi tròn, phía dưới có một cánh cửa hình vuông nho nhỏ, bên trong nhét đầy than củi, trên đó, nước trong nồi sẽ sôi rất nhanh. Trong nước đã có gừng tỏi và các loại gia vị, bên cạnh có thịt thỏ tươi, rau thơm, cải, nấm và rau quả.
Rau thơm còn tươi, sắc xanh biếc lại càng nồng, lại trắng nõn nà, bên cạnh thịt thỏ tươi hồng nhấp nhô trong nước sôi, hai miếng rau kẹp một miếng thỏ, chấm nước chấm cay, quả nhiên hợp vị.
Tuy cả ngày nay Dương Phàm vẫn làm ra một bộ dáng nước chảy hoa trôi, nhưng thực ra hắn đang ôm một bụng tức, bị người ta xa lánh như thế, lòng không thể nào không thể nào không thoải mái, ngực không thể nào không buồn bực, hiện giờ một miếng thịt tươi cay thơm lừng trôi xuống cổ, thơm tho ấm áp, trong đầu mới thấy thư thái một chút.
Tiểu Man gắp một miếng rau bỏ vào nồi lẩu nóng, cẩn thận nghiêng mắt nhìn hắn, ôn nhu hỏi: - Hôm nay huynh đến Hình Bộ làm việc có quen không?
Đón ánh mắt ân cần của nương tử, Dương Phàm cụp mắt, nâng chén nhấp một ngụm rượu Thạch đống xuân, rượu ngon trôn xuống thẳng đến dạ dày, hòa vào nước lẩu nóng như lửa đốt, mới híp mắt thích ý đáp: - Bên cạnh Hoàng đế ta còn có thể ứng phó tự nhiên, chỉ là một Hình Bộ đã tính là gì. Chẳng qua, ta vừa tiếp xúc với luật pháp, một chút chuyện còn không biết rõ, qua vài ngày nữa sẽ thuận lợi, muội không cần lo lắng.
- Dạ.
Tiểu Man đáp lời, nhẹ nhàng trộn đồ ăn trong bát gia vị, nhưng sắc mặt lại lộ ra nụ cười yếu ớt.
Kỳ thật, lang quân về nhà nàng đã nhìn ra huynh ấy không vui vẻ, chỉ có điều lang quân không nói, nàng cũng sẽ không hỏi. Nữ nhân ở bên ngoài bị ủy khất sẽ rất vui vẻ về nhà kể lể với nam nhân của mình vài câu, không phải để cho lang quân trả thù cho mình, chỉ muốn nghe lang quân an ủi mấy câu sẽ vui vẻ hơn.
Mà nam nhân chịu ủy khuất bên ngoài, không thích nhất chính là về nói cho nữ nhân của mình nghe. Hắn ở bên ngoài có bị làm nhục, cũng chỉ có thể tự mình tìm cách đòi lại, nếu như nữ nhân cố truy vấn ngọn nguồn, không chỉ không biết nguyên nhân hắn phiền lòng, thậm chí có khi còn phát tiết cơn giận vô lý lên người nàng.
Nữ nhân như mèo, thích được nam nhân an ủi. Nam nhân như sói, thích trốn ở một nơi tự liếm vết thương, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo!
Tiểu Man không thể hỏi, chỉ có thể dùng sự dịu dàng của nàng để an ủi nam nhân của mình.
Tiếp đồ ăn cho hắn, rót rượu cho hắn, đảo đôi mắt đẹp cười nói tự nhiên, đôi môi đỏ mọng đầy nhu tình, đôi mắt long lánh sóng sánh đánh vào lòng người, vô tình đã làm dịu đi nội tâm của lang quân, khiến cho hắn dần thoải mái.
Dương Phàm uống say đến sáu bảy phần, bỗng nhiên Đào Mai như một con chim khách bay vào, rất nhanh bẩm báo với hắn: - A lang, Trần Thọ đã quay lại.
- Trần Thọ?
Dương Phàm giật mình, lúc này mới nhớ ra Trần Thọ là tên canh cổng đầu tiên của mình, lần trước khi mình bi bắt vào Thẩm phán viện, y bén lấy cớ về quê thăm người thân mà bỏ trốn mất dạng. Sau đó Triệu Du đến nhà giải hòa với hắn cũng chưa từng đưa Trần Thọ về, không nghĩ tới lâu như vậy, lão lại tự quay lại.
Dương Phàm tức giận nói: - Lão tới làm cái gì? Tiểu Huyền Tử hiện tại làm việc rất tốt, chúng ta không nuôi kẻ rảnh rỗi. Bảo lão cút ngay!
Tràn Thọ là người của Ẩn Tông, lần trước Dương Phàm có chuyện, người của Ẩn Tông liền nhanh chóng bí mật đứng lên, tuy nhiên giống như Đào Mai, Tam tỷ, mấy người hầu ban đầu Triệu Du tặng cho hắn cũng không làm gì, Dương Phàm chỉ biết mấy người này và Ẩn Tông không có quan hệ gì, thám tử thực sự do Ẩn Tông phái đến phủ mình chỉ có Trần Thọ. Tuy Ẩn Tông không có ác ý gì với hắn, nhưng chẳng ai muốn ngay bên cạnh mình có ai đó theo dõi mình chằm chằm, vừa lúc này nhân cơ hội thanh trừ thám tử của Ẩn Tông đi.
Đào Mai và Trần Thọ là người hầu cùng đến Dương phủ làm việc một lúc, xem như quen thân nhau nhất, cho nên thấy lão về cũng khá vui mừng, hiện giờ vừa thấy A Lang nhà mình không vui, đuổi Trần Thọ đi, không khỏi ngẩn ra, ngượng ngùng đáp ứng một tiếng, liền muốn lui ra.
- Đợi một chút! Ngươi dẫn lão đến thư phòng chờ!
Dương Phàm nghĩ tới điều gì đó, vội gọi nàng lại dặn dò.
Dương Phàm và Tiểu Man tiếp tục dùng cơm. Ăn xong, tắt lửa dưới nồi, lại đưa lên phô mai, dưa và trái cây. Hai vợ chồng ăn tráng miệng, lại chuyện vãn vài câu, Dương Phàm mới đi vào trong thư phòng.
Trần Thọ vừa thấy hắn, sắc mặt dâng lên vài phần xấu hổ, bước lên thi lễ: - A Lang!
Dương Phàm hừ mũi: - Dương phủ dùng ngươi không nổi, ngươi cũng không cần gọi ta là A Lang nữa. Hôm nay ngươi tới có chuyện gì?
Trần Thọ cười gượng hai tiếng, ngoan ngoãn sửa lời: - Chuyện lần trước, lão hủ cũng biết trong lòng Lang trung không thoải mái, sao còn dám tới khiến cho người ngứa mắt. Hôm nay tới thực sự là vì chuyện lần trước Lang trung nói đã có tung tích, vị Bùi đại nương và Công Tôn cô nương kia chúng ta đã tra ra được…
Nghe đến đó, Dương Phàm không biết nên khóc hay cười. Tiểu Man cũng đã nhận ra rồi tin tức này mới đến. Dương Phàm tức giận nói: - Được rồi được rồi, chuyện này không cần nói nữa. Ta đã tự tra ra rồi.
Trần Thọ hơi bất ngờ, không biết Dương Phàm còn có con đường tin tức khác, chỉ là, lão cũng thức thời, biết rõ có hỏi cũng không có kết quả nên chỉ ừ một tiếng.
- Hôm nay ngươi đến cũng chỉ vì chuyện này sao?
- Vâng! Mặt khác, cũng muốn báo cho Lang trung một tiếng, bên phía Trường An cũng đã xác định Tông chủ bình an không việc gì, xin Lang trung yên tâm.
Dương Phàm thầm nghĩ: - Thẩm Mộc bình an vô sự? Xem ra lão đấu pháp với vị Khương công tử kia chẳng những không chịu thiệt, ngược lại còn chiếm tiện nghi. Trải qua chuyện này, thế lực của Ẩn Tông sẽ tăng mạnh rồi.
Trần Thọ thấy Dương Phàm chưa từng vui vẻ chào đón mình, cũng hiểu được có chút không được tự nhiên, liền ho một tiếng nói: - Lần này lão hủ đến cũng vì nhắn lại hai chuyện này. Nếu Lang trung không có gì chỉ bảo, vậy..lão hủ xin cáo từ.
- Ừ.
Dương Phàm gật đầu theo bản năng, thấy lão đi ra đến cửa, vội gọi lại: - Chậm đã!
Trần Thọ ngạc nhiên quay đầu lại, Dương Phàm bước nhanh tới đón, thấp giọng hỏi: - Thế lực của Ẩn Tông các ngươi ở trong triều mặc dù không quá lớn, tuy nhiên bảo các ngươi lấy chút đồ trong nha môn hẳn là cũng dễ dàng chứ?
Trần Thọ nghi ngờ nhìn hắn, cẩn thận đáp: - Vậy còn phải xem Lang trung muốn lấy vật gì, nếu là đồ quan trọng công hàm cơ mật chỉ sợ… Dương Phàm khoát tay nói: - Không không không, vật ta muốn ở trong nha môn cũng không tính là cơ mật gì, chỉ là ta không tiện ra mặt yêu cầu thôi.
Trần Thọ nhẹ nhàng thở ra, cơ mặt giãn ra, cười nói: - Nếu đã vậy, tin chắc lão hủ có thể lấy. Chỉ có điều không biết Lang trung muốn lấy gì?
Dương Phàm vỗ vỗ trán, nói: - Cái này thì nhất thời ta cũng không tiện nói rõ ràng. Như vậy đi, phàm là công văn quy phạm của Tam Pháp ti, điều lệ quy trình, thậm chí là Trinh Quán luật làm nền cho luật pháp hiện nay của chúng ta, sách, văn bản, tất cả đều muốn.
Trần Thọ lại ngẩn ra, nghĩ đi nghĩ lại thân phận hiện giờ của Dương Phàm không khỏi hơi giật mình, vội vàng khom người nói: - Vâng. Lão hủ nhất định sẽ nhanh chóng kiếm mấy thứ này về, đưa cho Lang trung.
***
Ngày hôm sau, giống như hôm trước, mới sáng sớm Dương Phàm đã tới Hình bộ. Vẫn không có việc gì, hắn ở trong Thiêm áp phòng của mình chịu đựng nửa ngày, bèn đi loanh quanh.
Bề ngoài mọi người vẫn vậy, hạ quan thì đối với hắn đương nhiên là kính lễ, các đồng nghiệp ở Tam ti khác cũng sẽ không nhìn sắc mặt hắn. Dương Phàm đi vòng vòng mấy nơi, đến trưa đi ăn cơm, vẫn tặng rượu của mình cho Tôn Vũ Hiên, nghe bọn họ tán chuyện đùa giỡn, còn có thể tranh thủ chen vào vài câu, trước mặt mọi người, dường như hắn không cảm giác được mình đang bị cô lập và mất quyền lực.
Mới ban đầu, mọi người còn có chút đề phòng với hắn, nhưng liên tiếp vài ngày đều như thế, Dương Phàm hoàn toàn không có chút khí thế của quan mới nhậm chức, mọi người không khỏi có ý coi thường. Nếu người này vô hại, mấy người vốn đang lo lắng hắn sẽ gây trở ngại cho mình cũng không còn địch ý với hắn nữa.
Ngày nào cũng như ngày nào, Dương Phàm không có việc gì, chỉ để ý khắp nơi trong công sự phòng, nói nhăng nói cuội với các quan viên tạm thời không bận rộn. Kiến thức của hắn rộng rãi, rất nhiều điều quan viên ở đây chưa từng nghe nói qua, rất nhanh đã biến thành một thuyết thư tiên sinh được một vài người hoan nghênh.
Về đến nhà, hắn càng bận rộn, người hầu của Dương phủ cũng cảm thấy vị A Lang này của nhà mình gần đây rất bận.
Vị Dương Phàm Dương Lang trung này cũng giống như Dương Minh Sanh Dương Lang trung trước kia, đèn thư phòng luôn khêu đến khuya mới tắt. Khác biệt là, trên thư án của Dương Minh bày tất cả các loại công văn ông phải xử lý, mà trên thư án của Dương Phàm bày tất cả những luật thư, pháp quy, chế độ có liên quan đến luật Đại Đường và Tam pháp ti mà Triệu Du vơ vét cho hắn.
Đêm nay, Dương Phàm dùng bữa tối xong, cùng tản bộ với Tiểu Man ở hoa viên, nói chuyện nhà chuyện cửa, lại quay về thư phòng châm đèn sáng nến, mở một cuốn luật thư cẩn thận đọc.
Dương Phàm có một cuốn vở, trên đó chi chít dày đặc chữ tiểu Khải, phàm là nội dung có liên quan đến chức ti của hắn đều được đọc kỹ, cẩn thận chép lại nguyên văn và lý giải, giờ đã được một quyển khá dày.
Dương Phàm một tay chấp bút, một tay cầm sách, cẩn thận đọc. Đọc được một chỗ thấy quan trọng, đang muốn nhấc bút viết xuống, bỗng nhiên sau lưng có tiếng bước chân vang lên nho nhỏ. Hắn vừa ghe tiếng bước nhân đó liền ngẩng đầu lên, còn chưa kịp quay đầu, trước mắt tối sầm lại, hai mắt bị một đôi bàn tay ấm áp mềm như ngọc che lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]