Bà ta chậm rãi đứng dậy, nói:
- Như vậy đi! Con cứ tiếp tục làm Thái tử của con. Nhưng phải tránh để lại nhược điểm cho người khác nắm được nói con có lòng bất chính, sau này con cần phải cẩn thận hơn là được.
Lý Đán vẫn quỳ sụp dưới đất, thân hình vẫn không nhúc nhích như một con rùa khắc bằng đá, nhưng hai tay y giấu trong tay áo cũng đang bám chặt xuống đất. Nếu không như vậy, y thật sự khó có thể ức chế sự kích động vui mừng như điên. Cái kiếp nạn này, y đã hữu kinh vô hiểm mà vượt qua rồi!
Võ Tắc Thiên dường như không hề bận tâm, giọng nói vẫn quanh quẩn trong cung điện:
- Trẫm biết, luôn có người muốn nắm lấy nhược điểm của con. Về sau con cứ an tâm ở lại trong Đông cung, thuộc quan Đông cung cũng đuổi đi hết, quy định tiếp kiến công khanh mỗi tuần cũng ngừng.
Lý Đán khẩn trương nói:
- Vâng!
Võ Tắc Thiên nhìn y một cái, lại nói:
- Con là Thái tử, nhưng không kế thừa đại vị, trẫm lại dựng lên Hoàng Thái tôn, còn phong Thân Vương không như các hoàng tôn khác, cũng khó trách con sẽ bị người ta đố kỵ. Như vậy đi, từ hôm nay Hoàng Thái tôn giáng hai tầng, bốn vị Hoàng tôn khác đều giáng một, hạ Hoàng Thái tôn và Thân Vương xuống làm Quận Vương, cũng không đặt vương phủ riêng cho bọn họ, vệ đội và nghi thức thân vương đều rút. Để bọn họ đến Đông cung làm bạn với con, con cũng đỡ phải ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008301/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.