Chương trước
Chương sau
Bà ta chậm rãi đứng dậy, nói:

- Như vậy đi! Con cứ tiếp tục làm Thái tử của con. Nhưng phải tránh để lại nhược điểm cho người khác nắm được nói con có lòng bất chính, sau này con cần phải cẩn thận hơn là được.

Lý Đán vẫn quỳ sụp dưới đất, thân hình vẫn không nhúc nhích như một con rùa khắc bằng đá, nhưng hai tay y giấu trong tay áo cũng đang bám chặt xuống đất. Nếu không như vậy, y thật sự khó có thể ức chế sự kích động vui mừng như điên. Cái kiếp nạn này, y đã hữu kinh vô hiểm mà vượt qua rồi!

Võ Tắc Thiên dường như không hề bận tâm, giọng nói vẫn quanh quẩn trong cung điện:

- Trẫm biết, luôn có người muốn nắm lấy nhược điểm của con. Về sau con cứ an tâm ở lại trong Đông cung, thuộc quan Đông cung cũng đuổi đi hết, quy định tiếp kiến công khanh mỗi tuần cũng ngừng.

Lý Đán khẩn trương nói:

- Vâng!

Võ Tắc Thiên nhìn y một cái, lại nói:

- Con là Thái tử, nhưng không kế thừa đại vị, trẫm lại dựng lên Hoàng Thái tôn, còn phong Thân Vương không như các hoàng tôn khác, cũng khó trách con sẽ bị người ta đố kỵ. Như vậy đi, từ hôm nay Hoàng Thái tôn giáng hai tầng, bốn vị Hoàng tôn khác đều giáng một, hạ Hoàng Thái tôn và Thân Vương xuống làm Quận Vương, cũng không đặt vương phủ riêng cho bọn họ, vệ đội và nghi thức thân vương đều rút. Để bọn họ đến Đông cung làm bạn với con, con cũng đỡ phải ở trong Đông cung tịch mịch.

Lý Đán vội vàng nói:

- Đa tạ mẫu thân đại nhân thành toàn!

Võ Tắc Thiên không nói gì thêm. Lý Đán quỳ đó thật lâu sau, vừa lặng lẽ ngẩng đầu lên đã thấy Võ Tắc Thiên đã rời tẩm cung từ khi nào.

Lý Đán vẫn giữ tư thế quỳ lạy như thế, hai tay bám chặt tại chỗ, thật lâu sau, khóe miệng khẽ bật ra một chút ý cười khó hiểu.

Trước kia y làm Hoàng đế, khi làm Hoàng đế, y không phải là một Hoàng đế đủ tư cách; Hiện tại y làm Thái tử, khi làm Thái tử, y cũng không phải một Thái tử đủ tư cách. Nhưng, hẳn là một diễn viên đủ tư cách!

Thái tử Lý Hiền, Thái tử Lý Hoằng đều là người thông minh tháo vát. Khi bọn họ còn làm Thái tử đã được chư quan thừa nhận, được xưng là sẽ thành hiền quân, kết quả như thế nào? Bọn họ chưa trở thành hiền quân đã thành ma thành quỷ, còn y vẫn đang sống thật tốt.

Y thật không có chí hướng rộng lớn, cái gì mà giang sơn liệt tổ liệt tông, cái gì mà sự thống trị của đế vương, hết thảy đều là chó má! Chỉ cần có thể còn sống, y đã hài lòng rồi.

Phải sống bên cạnh một vị mẫu thân như thế này thật sự không phả chuyện dễ dàng!

Võ Tắc Thiên đi ra ngoài tẩm điện của Thái tử, Thượng Quan Uyển Nhi và một đám cung nga thái giám đều nhẹ nhàng thở ra. Võ Tắc Thiên cũng không nói một lời, được bọn họ hộ tống rời khỏi cung Thái tử. Trước cửa cung đã có ngự liên chờ sẵn, Võ Tắc Thiên bước lên, chỉ nói ba tiếng:

- Phi Hương Điện!

Đại đội nhân mã hộ tống Võ Tắc Thiên tới Điện Phi Hương, bà ta thăng tòa ngồi xuống, liếc Vi Đoàn Nhi một cái, thản nhiên nói:

- Lưu thị và Đậu thị đã chết, bên cạnh Thái tử không có ai. Đoàn Nhi! Trẫm sắc lập ngươi làm Thái tử phi thấy thế nào?

Vi Đoàn Nhi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, “Bịch” một cái quỳ sụp xuống, lo sợ không yên, nói:

- Hoàng thượng, Đoàn Nhi chỉ nguyện hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng. Thái tử phi gì đó, Đòan Nhi không muốn làm.

Võ Tắc Thiên cười lạnh nói:

- Trẫm già rồi, sống không được mấy năm nữa, ngươi lại đang đúng tuổi xuân tươi trẻ, có thể ở bên cạnh trẫm được mấy năm? Ngôi Thái tử phi ngươi không muốn làm, vậy…, trẫm hứa cho ngươi một vị trí Hoàng hậu, cho ngươi làm mẫu nghi thiên hạ, ngươi thấy thế nào?

Nghe xong lời nói ẩn dao đó, tất cả sự can đảm của Vi Đoàn Nhi đều vỡ tan tành. Nàng dập đầu bịch bịch xuống đất, một lát sau, trên vầng trán trắng nõn đã dính máu, rớt xuống một giọt máu tươi.

Võ Tắc Thiên phất phất tay, chán ghét nói:

- Đưa xuống!

Vi Đoàn Nhi thất thanh khóc rống lên:

- Hoàng thượng, nô tì oan uổng, nô tì oan uổng! Nô tì bị người ta hãm hại…

Trong tiếng kêu khóc, Vi Đoàn Nhi bị hai thị vệ ném ra ngoài đại điện. Võ Tắc Thiên cười lạnh nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Ngươi dẫn người đi lục soát chỗ ở của con tiện tỳ kia! Còn nữa, hỏi rõ là ai sai ả hãm hại Thái tử?

Vi Đoàn Nhi chỉ là một nữ lưu, thân mình nhỏ xinh nhẹ nhàng bị hai gã thị vệ cường tráng dùng tay nhấc lên nhẹ như không. Chỉ nửa khắc ả đã bị kéo ra ngoài Điện Phi Hương, bị ấn xuống đất, đè chặt hai tay hai chân.

Lập tức có viên thái giám to béo hai tay cầm gậy sơn hồng lớn đi tới. Hai cây gậy gỗ thô to càng được vác tới gần, lòng Vi Đoàn Nhi lại càng nặng nề, tim đập “Thịch thịch”, sợ tới mức thân thể mềm mại của ả cũng run lên.

Trên mặt đất sạch sẽ, cái má trắng nõn mềm mại kia của ả dán xuống nền đá trơn nhẵn như không dính một hạt bụi nào. Nhưng Vi Đoàn Nhi lại giống như đụng phải cái gì đó dơ bẩn nhất, cố gắng để ngẩng đầu lên, không muốn áp khuôn mặt của mình vào nền đá trơn nhẵn.

Bởi vì, trong kẽ hở của những viên đá đó, dường như nàng ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc. Ngay vài ngày trước, Thái tử phi Lưu thị và Trắc phi Đậu thị cũng bị dùng gậy đánh tới chết, máu của các nàng đã thấm thật sâu vào khe đá. Mặc dù các cung nữ đã lau rửa sạch nơi này, nhưng làm sao có thể tẩy đi được mùi máu đã thấm đẫm vào đất.

- Nô tì oan uổng!

Vi Đoàn Nhi bị dọa đến hồn bay phách lạc, bắt đầu kêu lên thê lương. Đáng tiếc, trong Điện Phi Hương, dường như Võ Tắc Thiên chẳng nghe thấy. Đương nhiên hai thị vệ và hai thái giám đang dùng hình ở bên cạnh nghe được, nhưng sắc mặt bọn họ vẫn ngây ra, một chút thái độ cũng không có.

Chỉ một lát trước, Vi Đoàn Nhi vẫn là Đại tổng quản trong cung, chỉ dưới Võ Tắc Thiên và Thượng Quan Uyển Nhi, ngay cả chuyện quỳ dưới gối liếm ngón chân nàng, hai tên thái giám to béo này cũng không có tư cách. Nhưng mà hiện tại nàng lại là tù nhân.

Uyển Nhi nhẹ nhàng đi tới. Tuy nàng vẫn mặc nam phục nhưng lại có một cảm giác nhẹ nhàng như mây bay.

Vi Đoàn Nhi vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt liền xuất hiện một chút ghen ghét khó có thể che dấu. Cho tới nay, ả vẫn coi việc vượt qua Thượng Quan Uyển Nhi làm mục tiêu. Đáng tiếc, bất kể ả cố gắng thế nào cũng không thể leo lên đầu Thượng Quan Uyển Nhi được. Càng hận hơn là Thượng Quan Uyển Nhi chưa từng xem ả là đối thủ cạnh tranh.

Ả không chịu nổi sự nhục nhã như vậy. Sở dĩ ả chịu làm ra chuyện này, cố nhiên là ngoài một khoản tiền thật lớn đã làm cho ả động lòng, còn một nguyên nhân lớn hơn: ả cần ngoại đình ủng hộ. Ả đã rất rõ ràng, mình vĩnh viễn không thể thắng được Uyển Nhi về tài hoa. Nếu như không có ngoại đình ủng hộ, ả sẽ không có cách nào chiếm được sự ưu ái của Nữ hoàng đế như đối với Uyển Nhi.
Lập tức, sự ghen ghét từ trong đáy mắt Vi Đoàn Nhi không còn tăm hơi, gương mặt nhanh chóng biến thành đáng thương khổ sở, bi thảm bất lực. Ả uốn người kêu khóc với Uyển Nhi:

- Tỷ tỷ cứu ta, tỷ tỷ cứu ta. Đoàn Nhi thực là oan uổng mà, thật là oan uổng mà. Căn bản Đoàn Nhi chưa từng quyến rũ Thái tử. Đoàn Nhi cũng không mong được làm Thái tử phi. Đoàn nhi chỉ trung thành và tận tâm với Hoàng thượng thôi.

Thượng Quan Uyển Nhi thở dài một tiếng, đứng trước mặt Vi Đoàn Nhi. Nàng cũng không phải là kẻ ngu. Nàng không đi tranh giành, nhưng Vi Đoàn Nhi vẫn có địch ý, thường nói xấu nàng với Võ hậu. Thực ra những chuyện đó nàng biết hết, nên nàng cũng không bị gương mặt khổ sở hiện tại của ả bịt mắt.
Đương nhiên nàng không định là sẽ đưa Đoàn Nhi vào chỗ chết, nhưng nàng càng biết rõ hơn sống chết của Đoàn Nhi không nằm trong tay nàng. Đoàn Nhi ngã, nàng sẽ không đạp thêm một đạp, nhưng cũng sẽ không đưa tay giúp đỡ.
Từ khi Dương Phàm vô tội bị bỏ tù, suýt chết trong ngục, lòng nàng dường như đã trở nên cứng rắn.

Uyển Nhi ngắt lời ả, nhẹ giọng hỏi:

- Hoàng thượng muốn biết là ai sai khiến ngươi?

Vi Đoàn Nhi gắng sức lắc đầu, lớn tiếng nói:

- Đoàn Nhi không có làm gì hết! Đoàn Nhi bị oan uổng!

Ả không thể thừa nhận. Ả biết, chỉ cần ả cung khai, ả nhất định phải chết. Võ Tắc Thiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khác bịt mắt và lợi dụng mình như thế. Đoàn Nhi còn mong dựa vào công lao khổ công hầu hạ Võ Tắc Thiên nhiều năm, nhờ tình cảm sớm chiều ở chung mà Nữ hoàng hồi tâm chuyển ý, tha cho mình một mạng.

Thượng Quan Uyển Nhi đứng trước mặt ả một lát, ngoại trừ khóc lóc kêu oan, Vi Đoàn Nhi cũng chỉ kể lại mình đã hầu hạ Nữ hoàng tận tâm tân lực như thế nào, thủy chung vẫn cắn chặt răng không chịu thừa nhận mình bị người ta sai khiến hãm hại Thái tử.

Thượng Quan Uyển Nhi khe khẽ thở dài. Đôi mắt sáng ngời nhẹ lướt qua hai thái giám to béo kia, rồi xoay người bước vào. Nàng đi xuống thềm đá cẩm thạch, nói với Lan Ích Thanh dẫn một đội thị vệ đang đứng chờ ở ngoài:

- Theo ta đi lục soát chỗ ở của Đoàn Nhi!

Thượng Quan Uyển Nhi vừa đi vào rừng, vừa nhìn vào mắt hai gã thái giám to béo. Cả hai dều không hẹn mà cùng gật gật đầu. Bọn họ kéo hình trượng vào ngực, cất tiếng lanh lảnh nói với Vi Đoàn Nhi:

- Đoàn Nhi tỷ tỷ, đắc tội!

Nói xong, cả hai liền ngồi xổm xuống, xoạt một cái xốc váy ả lên.

Vi Đoàn Nhi mặc quần lót bằng sợi tơ mềm mại. Cái quần lót mỏng màu hồng dán sát vào bờ mông căng tròn ả. Do vừa rồi mới giãy dụa mà nó trượt dắt vào khe, để lộ bờ mông cong no đủ không sót một cái gì.

- Không được! Ta không có tội, ta oan uổng! Ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn gặp Hoàng thượng!

Vi Đoàn Nhi biết bọn họ lập tức sẽ dùng hình. Ả điên cuồng giãy dụa, nhưng hai tay hai chân đã bị hai gã thị vệ kia khống chế, không thể động đậy. Trong cơn tuyệt vọng, hai thái giám to béo dùng sức kéo quần ả xuống. “Xoẹt” Hai tên thị vệ kia không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Đoàn Nhi đang ra sức vặn vẹo vòng eo cực kỳ nhỏ, cặp mông đầy đặn, cao cao mềm mại, da thịt trơn nhẵn trắng nõn như một quả trứng gà mới bóc. Vì giãy dụa, cặp mông trắng vểnh cong lên như một trái tuyết cầu.

Hai tên thái giám to béo đứng lên, liếc nhau, đều tự lui lại ba bước, đồng thời nâng hình trượng to nặng trong tay lên.

Ý chỉ của Võ Tắc Thiên nhanh chóng được truyền xuống. Sắc lệnh truyền tới phủ đệ của Hoàng thái tôn và chúng thân vương. Tuy tuổi của Hoàng thái tôn và bốn vị hoàng tôn khác không lớn lắm, nhưng sau khi được phong làm Hoàng thái tôn và Thân Vương bọn họ cũng có phủ đệ và vệ đội được sử dụng nghi thức thân vương của mình.

Lúc này, tất cả những thứ đó đều đã bị tước đoạt. Hoàng thái tôn Lý Thành Khí bị giáng làm Thọ Xuân Quận vương, Sở Vương Lý Long Cơ bị giáng làm Lâm Truy Quận vương,…, mấy vị Quận vương theo như yêu cầu của Thánh chỉ đều tự khắc rời khỏi Vương phủ của mình, theo vệ đội cung đình chuẩn bị xa giá chạy tới Đông cung.

Vương phủ của bọn họ đều ở trong kinh thành cho nên ý chỉ của trong cung đồng thời tới một lúc. Cho nên khi bọn họ tiến vào trong cung, tới trước cửa Đông cung cũng gần như là cùng tới một lúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.