Trung và hiếu, ở thời đại này là phẩm cách cao quý nhất. Trong lòng bọn họ, làm một nô tài trong sáng trung thành là giá trị nhân sinh lớn nhất cuộc đời họ. Mà nay, một nhạc công vốn không cần phải chịu án liên lụy nào còn có thể đứng ra lấy cái chết để minh oan cho Thái tử, trong khi đó là việc mà đáng ra bọn họ nên làm nhưng không làm được. Chuyện này khiến cho họ không khỏi vừa thẹn vừa xấu hổ.
Lai Tuấn Thần kinh ngạc một lúc lâu, mới nuốt nước miếng một cái, quát:
- Người này… người này đích thị là tử sĩ của Thái tử, dùng hành động này để cởi tội cho Thái tử. Người đâu! Mang y xuống! Bản quan sẽ không vì vậy mà ảnh hưởng đến công việc.
Y vừa nói đến đây, cửa đại điệnchợn vọng vào một tiếng hô lớn:
- Bệ hạ giá lâm!
Theo tiếng hô, Thượng Quan Uyển Nhi và Vi Đoàn Nhi một trái một phải đỡ Võ Tắc Thiên bước vào đại điện, phái sau là một đoàn thái giám cung nga và thị vệ.
Lai Tuấn Thần giật mình, vội vàng rời bàn, quỳ rạp xuống, dập đầu hành đại lễ:
- Thần Lai Tuấn Thần tham kiến Bệ hạ…
Phán quan Vương Đức Thọ và tất cả thuộc hạ của Ngự Sử Đài đều thi lễ với bà ta, các tùy tùng trong Đông cung đang chịu thẩm vấn chợt thấy Hoàng đế giá lâm cũng sợ ngây người. Nhưng vừa thấy phần lớn quan lại Ngự Sử Đài đều thi lễ với ngài, bọn họ cũng theo bản năng xoay người muốn dập đầu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008299/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.