Lai Tuấn Thần bất đắc dĩ nói:
- Đã như vậy thì xin mời Tiết sư! Xin mời!
Tiết Hoài Nghĩa đứng lên rời khỏi phòng, nhìn các đệ tử nói to:
- Vừa rồi ta có thương lượng với hắn một chút. Tuy Thập Thất bị oan uổng nhưng dù sao trong người vẫn có tội danh. Nếu cứ để như vậy, chúng ta mang hắn đi sẽ bị hoài nghi, ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn. Chính vì vậy ta phải để gã gỡ bỏ tội danh này cho Thập Thất. Để Thập Thất đường đường chính chính rời khỏi Thẩm phán viện. Nếu các ngươi có nhớ thương hắn thì hãy cùng Vi sư đến thăm hắn một chút.
Lai Tuấn Thần đứng bên cạnh Tiết Hoài Nghĩa đang gượng cười không nói lời nào chỉ lặng lẽ nhìn Vệ Toại Trung ra hiệu cho y. Vệ Toại Trung suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu được ý của Lai Tuấn Thần là gì. Tới khi đi cùng Tiết Hoài Nghĩa đến nửa đường mới hiểu ra, lập tức xoay người vội vàng bước đi.
Tiết Hoài Nghĩa nói xong, Lai Tuấn Thần nhìn lão cười một cách hiền hòa, êm thấm nói:
- Tiết sư, mời đi bên này!
Một đám hòa thượng đi xung quanh Tiết Hoài Nghĩa đang diễu võ dương oai khiến cho Lai Tuấn Thần là vị chủ nhân nhưng lại giống như một vị khách. Họ cùng đi với Lai Tuấn Thần đến khu phòng giam. Lai Tuấn Thần bước đi nhưng không nói lời nào chỉ thỉnh thoảng quay sang Tiết Hoài Nghĩa giới thiệu sơ qua về Thẩm phán viện. Nhìn dáng vẻ của Tiết Hoài Nghĩa giống như quan khâm sai "Lục lâm" của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008205/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.