Dương Phàm nghe đến đó, mơ hồ hiểu được, không khỏi thở dài nói:
- Thật là một kế ly gián hay! Đây là do đối thủ của lão làm phải không?
Trưởng quầy vỗ đét vào đùi một cái, nói:
- Ai nói không phải? Mụ vợ nhà ta muốn giấu chuyện này, nhưng tên lái thương đó lại đến hiệu ăn của chúng ta ăn cơm, còn gọi người lăn cối đá đó đi, to mồm khoe khoang với mọi người. Kết quả người ta nói với hắn rằng, cái cối đá đó không đáng giá. Sau đó hắn giả vờ thất kinh nói rằng hắn mua mất một ngàn xâu tiền! Ta cùng huynh đệ của ta ngay từ đầu còn coi như trò cười, nhưng khi nghe hắn nói ra mua được từ nhà nào thì lại vui mừng rằng chúng ta đã gặp được một tên người Phiên ngốc nghếch. Kết quả khi chúng ta về đến nhà, người anh em của ta tất nhiên nghe người nhà nói rằng chỉ được chia một nửa xâu tiền. Khi đó mụ vợ của ta cuối cùng đành phải nói thật chỉ thu được mười xâu tiền, nhưng người ta không tin nữa! Hai nhà đánh chửi nhau không ai thua kém ai, cuối cùng vợ của huynh đệ ta vô cùng tức giận mắng một câu ‘Đồ nói dối sẽ đoạn tử tuyệt tôn’, mà nhà ta vừa hay chỉ sinh được một đứa con gái, cũng không có con trai…
Lão chủ quán nói tới đây, đôi mắt chứa đầy nước mắt hối hận:
- Điều này chọc đúng nỗi đau của ta làm ta nổi nóng xông lên đánh mụ ta, kết quả là hai huynh đệ chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008072/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.