Khi Dương Phàm rời khỏi tường thành cũng không muốn Diệp Trung Lang sai người đưa tiễn. Đường lúc đến hắn đã nhớ kỹ rồi.
Diệp Vân Báo đang bận rộn trên thành, xem ra đêm nay y phải ngủ lại ở đó, ai biết người Đột Quyết sẽ tới lúc nào.
Tuyết đọng trên đường cái không có người dọn dẹp, tuy nhiên trên bề mặt lại vẩy rất nhiều bụi than, đất xốp nên dẫm lên rất rắn chắc mà cũng không cảm thấy trơn.
Dương Phàm chậm rãi đi trên đường phố. Do lúc đến thì đi vội vàng nên hắn không nhìn kỹ hai bên, giờ mới phát hiện ra tại vùng biên giới hẻo lánh này, trong thành dường như vừa mới ăn tết xong, trên đường phố thỉnh thoảng vẫn có những xác pháo rải trên mặt đường bị bánh xe ngựa chèn qua, dính chặt lên mặt tuyết.
Nhà dân và các cửa tiệm hai bên đường vẫn còn treo những vật đón may mắn như câu đối tết.
Người trên phố rất đông, đi lại vội vàng tấp nập.
Dân chúng đã biết người Đột Quyết sẽ mau chóng tấn công nơi này, nhiều người đã kết thúc việc buôn bán, thu dọn của cải, chuẩn bị ngày mai chạy tới Lương Châu. Minh Uy mà thực sự bị công phá thì mục tiêu tiếp theo chính là Lương Châu, lúc đó họ sẽ không còn cách nào khác, cũng không thể chạy trốn mãi tới chân trời góc bể. Những tiểu dân này không có khả năng ấy.
Có một số người không muốn đi, bởi gia đình của họ đã sinh sống ở đây nhiều thế hệ, họ biết đi đâu? Họ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008066/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.