Trong hội nghị ngày hôm đó, mục tiêu tấn công mà Chu Đồ chọn và địa điểm ban đầu Mục Ân lựa chọn là giống nhau, đều là Liệu Tuyền. Lí do của Chu Đồ cũng không khác với Mục Ân cho lắm. Cái chỗ đó chính là nơi hẹp nhất của hành lang Hà Tây, có thể nhận được sự hưởng ứng hữu hiệu của người Thổ Phiên. Đồng thời, đó cũng là nơi mà các thế lực của người Đường yếu nhất. Cho dù người Đường muốn tăng binh thì cũng ngoài tầm tay.
Nếu trước đó Mục Ân chưa nghe được ý của Dương Phàm, thì hai người sẽ thống nhất ý kiến như vậy. Tất nhiên ăn nhập với nhau, đề tài thảo luận này có thể thuận lợi thông qua được. Nhưng lúc này Mục Ân đã biết được ý đồ chiến lược thật sự của Mặc Xuyết, tự nhiên muốn cố gắng giật dây các bộ lạc cùng tấn công Bạch Đình.
Tại hội trường, hai Đại Diệp Hộ mỗi người một ý, vì thế tranh cãi không thôi.
Lúc này, xuất hiện một cảnh tượng khiến Dương Phàm dở khóc dở cười. Hành động khơi mào tranh chấp giữa các bộ lạc của hắn trước kia đã nảy sinh hiệu quả. Nhưng lúc này lại có tác dụng bất lợi cho hắn, một số bộ lạc ở vị trí trung lập vô cớ bị hại, vẫn nghi ngờ Mộc Ti có phải là hung thủ hay không nên đứng về bên Chu Đồ, đồng tâm hiệp lực với lão. Đến nỗi hai bên tranh cãi cả một ngày, cũng không ra kết quả.
Đêm hôm đó, Mục Ân và Chu Đồ đều bày thịnh yến, mời bạn bè là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008032/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.