Chương trước
Chương sau
Mục Ân nghe xong vẫn do dự như cũ. Lợi ích luôn tỉ lệ thuận với mạo hiểm. Tấn công Bạch Đình, tiến tới tập kích Lương Châu, tập kích cướp mấy thành trì phụ cận giàu có, đúng là thu khoản lợi khổng lồ. Nhưng đây cũng là nơi quân Đường dễ dàng bổ sung binh lực, tiếp tế lương thảo tiến hành phòng thủ. Nhất là nơi này cách Thổ Phiên quá xa, không thể mượn lực lượng quân đội của Thổ Phiên được. Dương Phàm thấy lão còn đang do dự, không khỏi sốt ruột, vội ra hiệu mấy cái, lại chỉ chỉ trên bản đồ. Cao Xá Kê lại theo những lời đã bàn bạc từ trước, đưa ra đòn quyết định: - Đại Diệp Hộ, kỳ thật..., đây không chỉ là ý của mình Đặc Cần. Tối qua Mặc Xuyết Đại Diệp Hộ lại phái người đến. Ý của Mặc Xuyết Đại Diệp Hộ cũng là cướp lấy Bạch Đình. - Hả? Mục Ân vừa nghe quả nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi: - Ý của Mặc Xuyết là? Cao Xá Kê nói: - Bệnh tình của Khả Hãn đang rất nguy kịch, các bộ lạc không thể đánh lâu bên ngoài. Chiếm lĩnh không quan trọng, bắt người cướp của là đủ rồi. Hơn nữa, giữa bộ lạc A Sử Đức và bộ lạc của ta có xích mích. Nếu lần này các bộ lạc đều có thể cướp đủ của cải và đàn bà, tất cả đều vui vẻ, thì dễ dàng lấp đầy mâu thuẫn trước đó. Bằng không….. Mục Ân suy nghĩ một lát, thấy rất có lí. Nếu trận này không chiếm được gì, các bộ lạc sẽ sinh lòng oán thàn. Dễ bị bộ lạc A Sử Đức tộc lợi dụng sinh sự, mà con trai Khả Hãn lại bỏ qua cơ hội tốt này sao? Bộ tộc Mục A Cáp của lão và Mặc Xuyết đã đứng về một phe, nguyên nhân liên thủ với nhau cũng là vì điều này, , Mặc Xuyết trở thành Khả Hãn, thì có lợi nhất cho tộc Mục A Cáp. Xem ra như vậy, lợi hại của chiến dịch này xem ra cũng không có gì, quan trọng vẫn là sự ảnh hưởng của nó đối với cục diện chính trị trong nước. Nghĩ đến đây, Mục Ân gật đầu nói: - Ừ! Ta hiểu rồi, vậy thì cứ làm theo ý của Mặc Xuyết là được rồi! Mục Ân vừa mới nói tới đây, một âm thanh dịu dàng của một nữ nhi truyền từ ngoài cửa vào: - Cút ngay! Lén lén lút lút đến đây. Ngay cả ta cũng không cho phép vào trong sao? Lời còn chưa dứt, Mục Hách Nguyệt liền hất màn trướng lên mà xông vào. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi trầm xuống, hình như có chút không hài lòng. Nhưng vừa thấy Dương Phàm, nàng lập tức nở nụ cười rạng rỡ: - A! Mộc Ti, đúng là người đang ở đây! Két ….két…. Tiếng bánh xe bò chuyển động phát ra từng đợt âm thanh vặn vẹo. Dương Phàm đang ngồi ngay người ở trong xe, mắt hơi nheo lại, liếc người thiếu nữ bên cạnh. Mục Hách Nguyệt ngồi bên cạnh vừa cười ha hả vừa nhìn hắn một cách thích thú từ trên xuống dưới. Nàng đã tháo chiếc mũ ngọa thỏ ấm áp xuống, nhưng viền chiếc áo khoác có lớp lót trong cũng có một vòng lông cáo trắng, làm tôn thêm vẻ kiều diễm cho khuôn mặt nàng. Mục Hách Nguyệt nhẹ nhàng lắc lắc bím tóc đen bóng mượt trên vai mình, nghiêng đầu cười ha ha nhìn Dương Phàm. Càng nhìn nét cười trong mắt nàng càng thêm đậm. Rất lâu sau, nàng bỗng bật cười, mà nói: - Nhìn ngươi thế này thật sự là làm ta cười chết mất. Nàng nói chuyện sử dụng ngôn ngữ Đột Quyết nên Dương Phàm nghe chẳng hiểu gì. Nghe không hiểu Dương Phàm bèn lấy bất biến ứng vạn biến,vẫn nghểnh cổ như cũ, liếc nhìn Mục Hách Nguyệt.dD sao thì vai diễn của hắn không thể nói chuyện được. Chỉ cần không nói chuyện thì sẽ không sảy ra sai sót. Mục Hách Nguyệt nhìn hắn, càng không nhịn nổi, cười đến mức ngã vào lòng hắn. Ngoài xe, Cao Xá Kê và một tên thị vệ khác thúc ngựa hai bên nghe thấy tiếng cười như tiếng chuông bạc phát ra từ trong xe, không ghìm nổi nhìn nhau, vẻ mặt có chút kì dị. Mục Hách Nguyệt thở hổn hển nằm cười khúc khích trên đùi Dương Phàm. Nàng ngước đôi mắt cười cong như vầng trăng lưỡi liềm lên nhìn hắn: - Trông huynh bây giờ, thật sự rất thú vị. Tối qua khi ta đi gặp ngươi, thuộc hạ của ngươi nói ngươi đi điều tra là ai đã giá họa cho mình. Ta đợi ngươi rất lâu, nhưng không thấy ngươi trở về. Cũng may, ngươi còn có thể làm việc, tức là vết thương không nặng. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên như vậy, may mà chỉ là bị xước, chỉ tiếc là xước không đúng chỗ…. Mục Hách Nguyệt lẩm bẩm một hồi, Dương Phàm nghe chẳng hiểu câu nào. Nhưng hắn lại không thể không có phản ứng, vì thế con mắt cứ đảo qua đảo lại, ra mấy kí hiệu mà đến chính hắn cũng chẳng hiểu nghĩa là gì. Mục Hách Nguyệt chau đôi mày đen nhánh mĩ lệ, hỏi: - Nghĩa là gì vậy? Dương Phàm lại làm mấy động tác, , Mục Hách Nguyệt nhìn vẫn chẳng hiểu gì, bất chợt cất giọng kêu: - A Tạp Mỗ! Ngươi vào đây! A Tạp Mỗ là tên bây giờ của Cao Xá Kê. Một cái tên rất thường thấy ở Đột Quyết. Cao Xá Kê không rõ cho lắm, vội vàng xuống ngựa bò lên xe. Mục Hách Nguyệt vẫn nằm gối lên Dương Phàm như cũ, chẳng hề ngại ngùng, chỉ uể oải hỏi: - Đặc Cần của các ngươi đang nói gì vậy? ngay ta nhìn cũng không hiểu, ngươi nói cho ta biết đi. Dương Phàm nhanh chóng nháy mắt với Cao Xá Kê, khoa chân múa tay lại lượt nữa. Dâu sao Cao Xá Kê cũng biết thân phận thật sự của hắn nên kết hợp với động tác, y cũng đoán được sự lo lắng của Dương Phàm, bèn nói: - Đặc Cần nói là, cô đưa đến nửa đường là được rồi, không cần phải theo đến tận doanh trại đâu. Còn nữa… Y nhìn nhìn động tác của Dương Phàm, lại nói: - Còn nữa, sau này cũng không cần đến doanh trại tìm Đặc Cần nữa. Mục Hách Nguyệt bỗng ngồi bật dậy. Nghiêm nét mặt xinh đẹp lại hỏi: - Tại sao? Dương Phàm lại vội vàng khua chân múa tay mấy cái với Cao Xá Kê. Trên thực tế Cao Xá Kê cũng không thật sự hiểu hắn định diễn đạt điều gì. Dù sao lời lẽ lúc này không phải là những gì hai người đã luyện tập trước, đành giải thích theo lí do do chính mình tìm ra: - Là thế này. Ba ngàn dũng sĩ chúng ra đưa tới, có rất nhiều người đã bị thương. Chưa chiến đấu với người Đường, đã có rất nhiều người trở thành tàn phế nên sĩ khí rất tệ. - Hả? Mục Hách Nguyệt đảo qua đảo lại con mắt đen lúng liếng rồi hỏi một cách kinh ngạc: - Thế thì có liên quan gì đến việc ta tới thăm Đặc Cần? Cao Xá Kê nói: - Tiểu thư là vị hôn thê của Đặc Cần, nếu như tiểu thư thường xuyên đi tới đi lui trong doanh trại, tiểu thư nói xem những dũng sĩ bị thương tật đó sẽ nghĩ thế nào? Vừa nãy Đặc Cần dặn lệnh tôn đại nhân không cần đến thăm ngài nữa. Nếu có việc ngài sẽ lặng lẽ tới, để tránh Chu Đồ nghĩ rằng hai nhà chúng ta cùng một phe…. Mục Hách Nguyệt chu miệng, đưa tay ôm chặt lấy cánh tay Dương Phàm, nói: - Hai nhà chúng ta vốn là một phe mà, làm sao vậy? Dương Phàm bị bộ ngực căng đầy của nàng tì trên cùi chỏ, chỉ cảm thấy mềm nhũn. Hắn sợ đến mức không dám động đậy, nhưng không thể làm gì khác ngoài cách trừng hai mắt như cầu cứu sự giúp đỡ về phía Cao Xá Kê. Cao Xá Kê lúng túng nói: - Đây là điều hiển nhiên, chỉ là…. Bây giờ Chu Đồ chẳng khác nào ngọn lửa không chỗ phát, không cần thiết phải công kích y. Không cho tiểu thư vào doanh trại, cũng vì lo rằng binh sĩ có lời đàm tiếu. Mục Hách Nguyệt ra sức ôm chặt cánh tay Dương Phàm, nói: - Ta đi thăm Mộc Ti thì liên quan gì đến bọn họ? Kẻ nào dám đàm tiếu, ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó! Cao Xá Kê gượng cười, nói: - Đây dù sao cũng là lần đầu tiên Đặc Cần đảm nhiệm vị trí chủ soái, muốn đánh thắng trận, còn phải dựa vào đám chiến sĩ đó. Sau khi đánh thắng trận rồi, Đặc Cần cưới tiểu thư , thì thiếu gì thời gian? -Ừ…. Những lời này làm cảm động Mục Hách Nguyệt. Nàng ngẫm nghĩ một lát, quay đầu đi, cười dịu dàng với Dương Phàm, nói: - Được rồi! Người ta nghe huynh là được chứ gì. Nhưng mà…huynh phải thường xuyên đến nhà thân phụ thăm ta, nếu không ta sẽ đi tìm huynh. Dương Phàm liếc Cao Xá Kê một cái, Cao Xá Kê gật đầu lia lịa. Dương Phàm cũng không biết Mục Hách Nguyệt đang nói cái gì, thấy Cao Xá Kê gật đầu, liền cười một nụ, nhè nhẹ vỗ bàn tay nhỏ bé của Mục Hách Nguyệt. Mục Hách Nguyệt lại nằm trở lại trong lòng Dương Phàm. Vừa quay đầu lại thì thấy Cao Xá Kê vẫn khom lưng đứng ở trong xe, nàng lập tức trừng mắt, sẵng giọng: - Còn nhìn cái gì, ra ngoài! Cao Xá Kê ngoan ngoãn quay đít, khom lưng đi ra ngoài. Rèm xe vừa buông xuống, Mục Hách nguyệt liền đổi nét mặt tươi cười ngọt ngào, rúc vào lòng Dương Phàm. Dương Phàm biết cô gái này là vị hôn thê của Mộc Ti, nếu như hoàn toàn không tỏ vẻ thân thiết với nàng, thì khó tránh khỏi khiến nàng nghi ngờ. Nhưng nếu có bày tỏ thì lại không biết hai người đã phát triển đến bước nào rồi, khiến hắn không khỏi có chút khó xử. Mục Hách Nguyệt uốn éo người, kiếm tư thế thoải mái nhất để nằm. Thấy hắn ngồi đơ bất động, nàng không nén nổi hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, lẩm bẩm nói: - Đồ xấu xa! Bị thương một chút mà cứ như đổi tính luôn ấy. Trước kia toàn động chân động tay với người ta, giờ thì ngoan ngoãn thế. Vừa nói, Mục Hách Nguyệt không ngờ lại kéo tay Dương Phàm, nhét vào ngực mình. Dương Phàm hết hồn nhưng không dám phản kháng, đưa tay vào thuận theo cổ áo của chiếc áo bào vạt dài rộng. Bàn tay to lớn của Dương Phàm vừa nhét vào, liền chạm vào chỗ da thịt mềm mại nóng hầm hập. Dù nó không to lắm, như hai cái bát ngọc treo ngược ở đó, chỉ cần một tay là có thể nắm giữ được, nhưng lại có tính đàn hồi. Hành động của Mục Hách Nguyệt mặc dù mạnh dạn, chung quy lại vẫn mắc cỡ, sau khi nhét tay Dương Phàm vào trong ngực mình, lại xấu hổ nhắm mắt lại. Song, bàn tay Dương Phàm cứng đờ đặt trên ngực nàng không động đậy nữa. Mục Hách Nguyệt trong lòng thấy kì lạ, không ghìm nổi lại mở mắt ra. Dương Phàm nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, liền vội vàng đổi sang vẻ mặt đắm đuối. Khinh long mạn niệp mạt phục thiêu tự phất tỳ bà tự nhu diện... Gương mặt Mục Hách Nguyệt biến thành màu hoa hồng, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nũng nịu. Nàng vùi hoàn toàn khuôn mặt nhỏ nhắn ầm nóng vào trong lòng Dương Phàm. Tiếng rên rỉ yếu ớt của ống tiêu từ trong lòng Dương Phàm nhẹ nhàng vang lên…. Dương Phàm liên tục niệm phật. Với sự khiêu khích như thế này của Mục Hách Nguyệt mà Dương Phàm cũng không phải là đứa bé. Hiện giờ sau khi nếm mùi xong mới biết là nó ngon thế nào. Từ sau khi Dương Phàm dời khỏi đại hội bộ tộc, Mục Ân lập tức bắt đầu liên hệ với thủ lĩnh một số bộ lạc tương đối có thực lực, thông tin cho bọn họ. Đương nhiên, những người mà lão liên hệ toàn là nhưng kẻ có mối quan hẹ tốt với bộ lạc Mục A Cáp, hoặc là các bộ lạc có cùng lập trường với Mặc Xuyết. Lão sẽ trở thành nhạc phụ của Mộc Ti nên hoàn toàn có tư cách thay mặt Mộc Ti tiến hành liên kết với những bộ lạc cùng phe với Mặc Xuyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.