Dương Phàm ngồi xuống khóa đá (nguyên văn: thạch tỏa – là một thứ giốngnhư cục tạ, có tay cầm nên cũng giống cái khóa, dùng để luyện tập – ND),vẫn không để ý đến động tác của mình hồi nãy có gì không ổn. Hoặc làtrong tiềm thức của hắn đã hoàn toàn tin tưởng Tạ Tiểu Man rồi, cho nênkhông có chút cảnh giác nào với nàng, và hoàn toàn không phòng bị gì.
Tiểu Man để ý thấy Dương Phàm nâng tạ mà nhẹ như không, thì có cái nhìn khác về thân thủ của hắn, chứ cũng không suy nghĩ gì nhiều. Lúc trước nàngcũng biết Dương Phàm nhờ vào thân thủ không thua kém gì Sở Cuồng Ca màdành được vị trí thứ hai trong cuộc thi đấu vật, vậy thì sức nâng tạ hẳn cũng không kém, bây giờ chỉ là đánh giá hắn cao hơn một bậc mà thôi.
Sự chú ý của nàng thực ra tập trung ở…
- Đứa nhỏ đó thế nào rồi?
Đợi Dương Phàm vừa ngồi xuống, Tiểu Man vân vê tà áo của mình, hơi nghiêng người về phía trước, hào hứng hỏi.
Dương Phàm nói:
- Tên tiểu tử đó, thật ngoan lắm, ăn no rồi vùi đầu ngủ khì, không quấy phá gì cả.
Tiểu Man nói:
- Nó nhỏ như vậy, có thể ăn được thứ gì chứ, không bị đói chứ?
Dương Phàm nói:
- Uống sữa dê, ta chẳng thể nào đi thuê vú nuôi cho nó, như thế không antoàn. Đến đêm, Đóa Đóa sẽ nấu một ít cháo, nấu nát nhừ ra, rồi đút chonó ăn, tên tiểu tử đó cứng cáp lắm, chắc là ăn được.
Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007931/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.