Thời này, những người uống trà vẫn còn rất ít, ngoại trừ người Thục ra thì chỉ có các đại đức cao tăng và số rất ít những gia đình nhà cao cửa rộng là có tục uống trà. Trà ở thời này khi đem pha chế phải bỏ thêm các loại gia vị như hành lá, gừng, hồ tiêu, đại táo, bạc hà và đã có trà đạo. Thiên Ái Nô tráng bình, rửa một lượt các dụng cụ pha chế, bỏ trà vào, tráng qua một lần nước sôi rồi bỏ thêm các loại hương liệu kia, động tác của nàng vô cùng tự nhiên, tao nhã, tạo cảm giác đẹp mà thoát tục.
Nàng nhấc bình trà lên rót ra các chén, hai tay nâng một chiếc chén sứ nhỏ, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt vị công tử mặc áo bào trắng kia. Nàng thoáng liếc mắt ra ngoài, chợt trông thấy Dương Phàm đang từ hành lang đi tới, bỗng "A!" lên một tiếng, bàn tay khẽ run lên, nước trà trong chén cũng tràn ra khiến cho ngón tay bị bỏng một chút.
- Sao lại bất cẩn như vậy?
Vị văn sĩ áo bào trắng đang thả hồn trong trận mưa thu đầy ý vị này, gã thản nhiên nhìn ngắm mái hiên của lầu đình đang phơi mình trong làn mưa bụi mênh mông, ngón tay đặt trên đàn khẽ giật như muốn tấu lên một khúc nhạc, bỗng nghe thấy Thiên Ái Nô “A” lên một tiếng thì liền thu lại ánh mắt, quay sang nàng, dùng một giọng nói hết sức ân cần để hỏi.
- Là do nô tỳ bất cẩn. Công tử à, vị thiếu niên đang đứng ngoài hành lang kia là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007715/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.