Dương Phàm không nói gì.
Thiên Ái Nô khẽ thở dài:
- Quả là ta đã quá xem thường hai tên tiểu tặc các người. Một người cam chịu ngồi nhà lao vì mối tình thanh mai trúc mã thời thơ ấu, một kẻ thì không tiếc vì nàng mà đi giết người. Quả là người giàu nghĩa khí trongcái phường này.
Dương Phàm không còn cách nào che đậy nữa, thở dài:
- A Nô à, cô quay về ngủ chút đi, sáng sớm mai cô phải đi rồi, chuyện của ta, cô không cần quản.
- Ta cũng không muốn quản, nhưng mà không thể cứ thế nhìn ân nhân cứu mạng mình đi vào đường cùng!
Ngươi đi trộm đồ chỉ có vài ba công phu mèo quào.
Nửa đêm canh ba đi giết người, thật có thể thành công? Lẽ nào không còn cách nào khác sao?
Dương Phàm cười cười, nói:
- Có lẽ có, nhưng ta nghĩ không ra!
Ngừng một chút, Dương Phàm tiếp:
- nNu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không muốn giết người, thực ra,tôi vốn định dùng số châu báu cô tặng đổi lại thân phận tự do cho Ninhtỷ…
Thiên Ái Nô hơi nghiêng người, ngạc nhiên nhìnDương Phàm. Giá trị của số châu báu đó, một tên thanh niên đường phốkhông chắc có thể đoán được chính xác giá trị, nhưng một tên tiểu tặc,ít nhiều cũng đoán được chúng đáng khoảng bao nhiêu, một đống của cảinhư thế này, hắn lại có thể vì một người con gái không thân chẳng quencũng chẳng phải tình nhân mà dễ dàng từ bỏ?
Thiên Ái Nô hất mày ngài, nói:
- Số châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007629/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.