Dương Minh Sanh suy nghĩ một chút về chuyện bắt thích khách rồi lập tứcbỏ qua một bên. Ông ta chấp chưởng hình ngục nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ muốn bắt một người tại thành Lạc Dương, độ khó chẳng khác gì tìm kim dưới đáy biển, ông ta căn bản không hề trông cậy vào việc thật sự bắtđược thích khách này, thậm chí ông ta hoài nghi thích khách này căn bảnlà giả không có thật, cũng không hề tồn tại.
- Chỉ một thích khách, sao Thái hậu để vào mắt chứ, lại còn đích thân Thái hậuphân phó đi tróc nã kẻ trộm nữa. Thái hậu phái người đi gặp Chu Hưng,Chu thị Lang thì lại phái người đến nã đầu ta, e rằng...còn có ý khác.
Dương Minh Sanh gõ ngón trỏ trên mặt bàn suy nghĩ một lúc lâu, hai mắtchợt sáng rực, ông ta nghĩ thông suốt rồi, đây là Thái hậu dùng cách này để nhắc nhở mình, tiếp tục thanh lý những công thần không nghe lờitrong triều đây!
Dương Minh Sanh phá lên cười, tự cảmthấy hiểu rõ Thái hậu. Bắt kẻ tặc, đó là chuyện nhỏ, ông ta cứ phân phóxuống, có thể bắt được hay không thì phải xem bản lĩnh của đám Tiểu Lạiđi bắt kẻ trộm này. Quan, muốn làm quan làm nên việc, quan làm được việc chính là theo tâm ý của Thiên Hậu, thỏa mãn ý muốn của Thiên Hậu!
Ông ta biết mình nên làm như nào rồi.
Dương Phàm đi vài vòng trong phường, giấu bộ y phục nữ nhân mới mua vào người, sau đó thì đi Giang Húc Ninh để mua mỳ. Dương Phàm mượn cớ sángnay quá đói nên đi mua hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007600/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.