Lưu Thư đến nhà chứa củi lấy củi, bất ngờ phát hiện một người ẩn trong đống cỏ khô. Người nọ tóc tai bù xù, trên mặt trên người bê bết máu, không thấy rõ mặt, chỉ xét qua quần áo, có lẽ là một nam nhân.
Lưu Thư hoảng hốt, lập tức đi gọi cha mẹ.
Phụ thân của Lưu Thư, Dương lão phu tử là một thầy giáo tư thục trong thôn, là người đoan chính; mẫu thân Dương Thị xưa nay luôn hiền lành nhân hậu, ngay cả một con vật nhỏ cũng không dám làm tổn thương. Phu thê hai người vừa thấy người này thì cũng hoảng sợ không biết bắt đầu làm từ đâu.
Một lát sau, khi đã bình tĩnh lại, Dương lão phu tử đi mời thầy lang, để hai mẹ con cô lại chăm sóc người này.
Lưu Thư sợ máu, lại không kìm được tò mò, nhân lúc Dương Thị chưa chuẩn bị, lén sờ bàn tay dính máu của người nọ, chỉ cảm thấy lạnh đến dọa người.
“Mẹ, tay anh ta lạnh quá.”
Trời lạnh, lại chảy nhiều máu như thế, không lạnh mà được ư?
Dương Thị ôm chiếc chăn bông đến, đắp lên cho người nọ. Trước khi thầy lang đến, hai người không biết phải làm gì.
Nhà họ Dương sống ở một góc thôn, thật lâu sau đó, thầy lang mới không tình nguyện mà đến. Vừa thấy người nọ, ngay cả thầy lang cũng giật nảy mình, sau đó liên tục xua tay.
Dương lão phu tử nói hết lời, thầy lang mới kê đơn thuốc cho.
Dương lão phu tử thấy trong đó có nhân sâm, không khỏi lúng túng.
Thầy lang lại cũng buồn cười, hiểu được hoàn cảnh nhà họ Dương nên lấy bút gạch bỏ vị thuốc này, trước khi đi lại nói, người này bị thương quá nặng, có thể chịu đựng được hay không, thì phải xem đêm nay. Mọi thứ, đều phụ thuộc vào phúc của hắn.
Dưới đất trải một lớp rơm rạ rất dày, lại ôm một tấm nệm sờn rách trải lên, phu thê hai người hợp lực dịch người nọ lên tấm nệm, đắp chăn bông cho. Dương lão phu tử suốt đêm đi lấy thuốc. Dương Thị bưng nước ấm đến, Lưu Thư xung phong nhận việc, chủ động lau vết máu trên mặt cho người nọ.
Sau khi lau, mới phát hiện người này ưa nhìn không ngờ. Lông mày xéo lên tóc mai, mũi cao thẳng, mắt nhắm chặt, môi không huyết sắc.
Thuốc được mang về, sắc xong, khi cho uống lại khó khăn.
Khớp hàm người nọ khép chặt, căn bản không thể nào đút vào.
Dương lão phu tử dùng thìa thử vài lần, chỉ thấy thuốc theo khóe miệng chảy xuống mà không có một giọt nào vào miệng.
Lưu Thư vẫn luôn chớp đôi mắt to ở bên cạnh nhìn, lúc này chủ động tiến lên trước.
“Cha, con có cách.”
Cách của nàng lại rất đơn giản: Dùng tay bóp mũi người nọ, đến khi hắn không thở được, khi không thể không hơi hé miệng ra, nàng tự uống một ngụm thuốc trước, rồi truyền vào miệng người nọ.
Dương Thị kinh hãi, vội vàng quát bảo ngừng lại.
Nam nữ thụ thụ bất thân, con gái nhà lành, làm ra loại chuyện này, còn ra thể thống gì?
Dương lão phu tử bình thường là một người cổ hủ, lúc này lại thật là rộng lượng: “Làm nghĩa lớn không cần câu nệ tiểu tiết. Lưu Thư cũng vì cứu người.” Ngừng một chút, lại nói, “Việc vừa rồi, sau này không được nói với người ngoài.”
Cho uống thuốc xong, Lưu Thư lại chủ động yêu cầu trông coi người nọ.
Dương Thị lo lắng: “Nhỡ may là kẻ xấu thì sao?”
Dương lão phu tử: “Nhỡ may là người tốt thì sao? Vả lại vẫn chưa biết hắn có sống được hay không, làm sao có thể thương tổn đến Lưu Thư?”
Sau này nghĩ lại đêm đó, Lưu Thư vẫn khó hiểu tại sao mình lại to gan như thế. Có lẽ là khoảnh khắc rửa sạch vết bẩn kia, từ đáy lòng nàng đã cảm thấy người này mặt mày đoan chính, không giống người xấu.
Lúc nửa đêm, người nọ kêu lạnh. Lưu Thư vén lại chăn cho hắn, lại cởi áo bông của mình đè lên trên chăn, vẫn vô dụng.
Cuối cùng nàng cởi trung y, chỉ,mặc áo trong, chui vào trong chăn.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng trên người hắn nóng vô cùng, tại sao vẫn liên tục kêu lạnh?
Lúc đầu là Lưu Thư ôm người nọ, một lát sau, liền biến thành người nọ ôm chặt Lưu Thư. Miệng mũi Lưu Thư bị ép vào trước ngực người này, mùi máu tanh trên người hắn khiến nàng suýt chút nữa thì nôn ra.
Nhưng mà người hắn rất ấm áp.
Lưu Thư vốn là trông coi người nọ, kết quả đêm đó nàng lại ngủ một giấc rất ngon lành. Sáng sớm khi thức dậy, vừa mở mắt, đã thấy người nọ đang rủ mắt nhìn nàng.
Lưu Thư vui mừng khôn xiết: “Ngươi…… Ngươi sống rồi?” Một lát sau nghĩ ịnh đến mình vẫn ở trong lòng hắn, vội nhảy ra khỏi chăn.
Trong mắt người nọ hơi mang ý cười, giọng nói thấp trầm: “Cẩn thận bị cảm.”
--
Người nọ cũng họ Dương, tên Hướng Đông, đứng thứ tư trong nhà, bởi vì cảm kích, nhận Dương lão phu tử làm đại ca, và rồi trở thành tứ thúc của Lưu Thư.
Từ đó Dương Hướng Đông ở tạm tại nhà Lưu Thư để dưỡng thương.
Dương lão phu tử và Dương Thị thành thân nhiều năm mới sinh hạ Lưu Thư, Dương Thị vì khó sinh, sức khỏe yếu, sau đó không thể mang thai nữa. Dương lão phu tử và Dương Thị tình cảm vợ chồng sâu nặng, không có ý định cưới người khác để đẻ con trai, chỉ coi con gái Lưu Thư như bảo bối, cũng bởi vậy đã nuôi thành tính cách ngây thơ hồn nhiên cho Lưu Thư.
Nàng không sợ Dương Hướng Đông chút nào, khi đối phương uống thuốc, nàng sẽ chủ động cho hắn ăn mứt hoa quả; khi đối phương uống canh gà, nàng thèm đến chảy nước miếng, Dương Hướng Đông cho nàng, nàng cũng thoải mái nhận lấy chén uống một ngụm. Dương lão phu tử ngày thường dạy con cái nhà khác, ở nhà cũng dạy Lưu Thư đọc sách biết chữ, ở thôn Khê Liễu này, Lưu Thư nói chung là cô nương duy nhất biết chữ.
Ngày tuyết buồn chán, Lưu Thư sẽ cùng trò chuyện với tứ thúc. Tứ thúc xem ra là một người trải đời, đã nói với nàng nhiều kiến thức mà Dương lão phu tử chưa bao giờ nói đến.
“Vậy thúc đã từng gặp Đông Dương vương chưa? Có phải ngài ấy có ba con mắt, bốn cánh tay hay không?” Lưu Thư đứng ở bên cửa sổ, mở hai tay ra, vẫy cánh tay mấy cái, “Và cả thân thể kim cang bất hoại (1),lực đại vô cùng.”
Dương Hướng Đông ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, cười lắc đầu: “Nói năng vô căn cứ.”
Lưu Thư thất vọng vô cùng, ngồi trở lại bàn, bưng thuốc trên bàn lên: “Hóa ra là giả à. Tứ thúc, tới giờ thúc uống thuốc rồi.”
Nước thuốc đắng như thế, hắn bưng chén uống lên một hơi cạn sạch mà mày cũng không nhíu lại một chút.
Lưu Thư lại nhíu chặt mày, khi chén thuốc rời khỏi môi hắn, nhét một cái mứt táo vào trong miệng hắn.
“Thuốc kia đắng quá.”
“Nàng biết?”
Lưu Thư mím môi cười, vành tai dần dần phiếm hồng, cố ý nói lái sang chuyện khác: “Cha ta đặc biệt mua cho ta để ăn tết mà bị thúc ăn hết mất rồi.”
Hắn khẽ cười: “Sau này ta nhất định sẽ báo đáp gấp trăm lần ngàn lần.”
Lưu Thư mặt mày hớn hở: “Đừng nói dối đấy.”
Ấn đường của nàng có một nốt ruồi nhỏ, đỏ thẫm như giọt máu, nếu nhìn lâu, sẽ khiến người ta hoa mắt.
Sau hơn một tháng, gần đến cửa ải cuối năm, tứ thúc dạy Lưu Thư làm đèn lồng. Lưu Thư vừa không chú ý thì tay bị dao cứa vào. Máu ào ạt trào ra, còn chưa kịp kêu đau, môi hắn đã ngậm lấy vết thương.
Lòng Lưu Thư nảy sinh khác thường, rũ mắt không dám nhìn hắn.
Cho đến khi máu ngừng chảy, hắn buông môi ra, khẽ nói: “Ngày mai ta đi rồi.”
Lưu Thư ngước mắt, ngẩn ngơ nhìn hắn, lại cúi đầu, tiếp tục làm đèn lồng trong tay.
Hôm sau, khi Dương Hướng Đông rời đi, Lưu Thư trốn trong phòng mình không chịu ra ngoài, cuối cùng vẫn là Dương Hướng Đông chủ động đi vào, từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội.
Lưu Thư rụt tay lại, không chịu nhận, bị hắn cưỡng chế bắt lấy tay, nhét vào lòng bàn tay.
“Đừng đổi kẹo ăn. Đợi……” Hắn không nói tiếp, chỉ cuộn tay nàng lại, rồi buông nàng ra.
Sau đó hắn nói với nàng, rằng thật ra trước đó hắn đã liên lạc được với thuộc hạ từ rất lâu rồi, là vì nàng, nên mới ở lại nhà nàng lâu như vậy.
Lưu Thư lúc ấy cũng không biết, chỉ cho rằng lần ly biệt này là vĩnh biệt.
Sau Tết Âm Lịch, trưởng thôn làm mai, Dương gia đã nhận sính lễ của một hương thân họ Tôn ở địa phương, chỉ đợi sang năm Lưu Thư cập kê là chọn ngày thành thân.
Con trưởng gia đình kia ái mộ vẻ đẹp của Lưu Thư, mê đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lưu Thư không vui không buồn, chỉ nghe mẹ nói, rằng đối phương gia cảnh giàu có, là một chốn về tốt.
Mãi đến mùa hè, trong thôn lại có lời đồn về việc Đông Dương vương dẹp yên nội loạn. Lưu Thư bỗng nhớ đến ngày tuyết rơi đó, khi nàng nhắc đến lời đồn về Đông Dương vương, dáng vẻ của hắn lúc nói bốn chữ kia.
Chớp mắt hạ đi thu tới, Tết Trung Thu đã sắp đến gần, Dương gia lại hứng lấy vận rủi lớn.
Có kẻ xấu vào làng vào ban đêm, gặp người là giết, thấy đồ là cướp, Dương Thị đem giấu Lưu Thư trong hầm, rồi cùng Dương lão phu cố gắng hết sức chạy ra ngoài, đánh lạc hướng đám người kia, mới may mắn đổi được tính mạng của nàng.
Ngày hôm sau trời đổ mưa to, Lưu Thư đã ở trong hầm cả một đêm, sau khi nơm nớp lo sợ ra ngoài, đã tìm thấy thi hài của cha mẹ trong một vũng bùn ở nơi cách nhà nửa dặm.
Lưu Thư ngồi trong nước bùn, ôm Dương lão phu tử và Dương Thị ngồi đờ hồi lâu.
Đằng xa có tiếng vó ngựa truyền đến, nàng cũng không ý định đi trốn.
Mãi đến khi ai đó ôm chặt nàng vào lòng.
Lưu Thư ốm nặng.
Trong mơ hồ chốc ở trong xe ngựa, chốc lại ở nhà trọ, có người luôn ở bên cạnh nàng.
Lúc đầu, nàng không chịu uống thuốc, cắn chặt răng, người nọ liền bóp hàm dưới của nàng, bằng cách truyền miệng, đưa thuốc vào trong miệng nàng.
Tư thế của hắn cứng rắn mà môi thì lại mềm mại.
Dần dần, Lưu Thư từ bỏ giãy giụa, hắn liền ôm nàng vào trong lòng, cho nàng uống từng ngụm.
Thời gian đó, hắn đã nói rất nhiều chuyện với nàng: Hắn đã an táng cha mẹ nàng; khi Tôn gia lâm nguy chỉ lo bản thân chạy trốn, hắn đã giúp nàng từ hôn; trận tai vạ này của thôn Khê Liễu, thật ra là do hắn gây nên. Ngày đó hắn bị đối thủ mưu toan, được nhà nàng cứu, đối thủ không thể đối phó hắn nên đã trút giận lên những người vô tội bọn họ. Hắn hay tin đã đến ngay trong đêm, không ngờ vẫn bị chậm một bước. Mà thân phận thật của hắn, chính là “Đông Dương vương” mà nàng đã từng nhắc đến.
Vì vậy không phải “Dương Hướng Đông”, mà là “Hướng Đông Dương”, bọn họ 500 năm trước, cũng không phải một gia đình.
Hắn quả thực không có ba con mắt, cũng không có bốn cánh tay.
Quả nhiên là chuyện vô căn cứ.
Hơn nửa tháng sau, Lưu Thư được đưa tới một biệt viện gần kinh thành. Nàng vẫn gặp ác mộng hàng đêm, cần ở trong lòng hắn mới ngủ được. Ban ngày, Hướng Đông Dương cũng dành phần lớn thời gian ở cùng nàng.
Đến khi vào mùa đông, Lưu Thư rốt cuộc cũng hơi nguôi ngoai khỏi nỗi đau mất người thân, trên khuôn mặt dần dần có sức sống hơn. Có điều nàng bị ốm quá lâu, cơ thể suy nhược, luôn không thể ra ngoài, vì vậy Hướng Đông Dương đã dùng chăn gấm quấn lấy nàng, bế nàng đến chiếc giường nhỏ trước cửa sổ ngắm tuyết.
Lưu Thư lúc đầu trách hắn giấu giếm thân phận, lại trách hắn liên lụy cha mẹ và người cùng làng chết oan, Hướng Đông Dương ngày ngày hạ mình như vậy, hận ý trong lòng nàng dần dần vơi đi, cũng chịu cười với hắn rồi.
Tết Nguyên Tiêu Hướng Đông Dương dẫn nàng vào thành xem hoa đăng, đông người quá, nàng sợ đi lạc, chỉ có thể để hắn nắm chặt tay mình.
Vài hôm là hắn lại mang binh xuất chinh, ít thì hơn tháng, nhiều thì nửa năm. Mỗi khi trở về, trên người nhất định có thêm vết thương mới, lại nhất định sẽ mang về cho nàng những món quà hiếm lạ.
Lưu Thư trong lúc vô tình nghe được tỳ nữ bên dưới nói, rằng hắn đã cự tuyệt việc cưới xin với con gái của hai vị trọng thần trong triều ra sao, rồi hắn là người trong mộng của bao nhiêu khuê nữ.
Hắn năm nay đã hai mươi lăm tuổi, quả thực nên cưới vợ sinh con.
Trước mặt nàng, đám tỳ nữ lại luôn nói rằng, vương gia đối xử với tiểu thư rất khác biệt, trước kia chưa từng có nữ nhân nào đến đây.
Lưu Thư cười: “Đã không có nữ nhân đến đây, làm sao biết đối xử với ta khác biệt? Hay trong phủ đệ của Vương gia đã có kiều thê mỹ thiếp.”
Ngoảnh đầu lại tỳ nữ chăm sóc bên cạnh trộm nói cho Lưu Thư, rằng vương gia vẫn chưa có thê thiếp, trên phố đồn rằng, lương gia luôn không gần nữ sắc.
Chỉ có tiểu thư người là ngoại lệ.
Trung thu năm nay, hắn được triệu vào trong cung ăn Tết, Lưu Thư một mình ăn bánh trung thu, ngồi dưới cây hoa quế trong viện ngắm trăng.
Ánh trăng như bạc, gió nhẹ thổi qua.
Nàng dù sao cũng buồn chán nên đã lấy bút giấy nghiên, chầm chậm ghi lại câu thơ của cổ nhân.
Ban đầu chỉ là một vài câu thơ bình thường, sau đó không biết làm sao lại nghĩ đến hắn, ngòi bút viết trên giấy, dường như có ý riêng.
Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị. (2)
Thơ nhạc phủ (3) nàng đã từng thuộc lòng.
Chợt sau lưng có bóng người tới gần.
“Làm gì thế?”
Nàng giật thót, định vò tờ giấy kia, lại bị hắn bắt được cổ tay.
“Ta nhìn xem.”
Trên người hắn có mùi rượu, trên mặt có ý cười. Khi nhìn thấy chữ bên trên, ý cười càng sâu thêm.
“Hiếm khi có hứng thú, ta cũng hiến một câu.”
“Hết mực rồi.”
“Mài mực giúp ta.”
Nàng vừa định đứng dậy, lại bị hắn ấn lại về ghế đá, vây hãm ở trong lòng hắn.
Nàng chỉ có thể ngồi trên ghế đá, mài mực, trải một tờ giấy ra lần nữa.
Hắn lại bỏ tờ giấy ấy ra, chấm mực, vẫn vây nàng trong lòng như cũ, viết thẳng xuống dưới dòng chữ nàng vừa viết kia.
Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân. (4)
Tay hắn, nên là tay không vung lên, tam quân cúi chào, hoặc là cầm kiếm sắc trong tay, ra trận đánh địch, không ngờ lại cũng có thể viết ra chuyện nữ nhi tình trường như vậy.
Lưu Thư giật thót, thấy hắn vẫy lui hạ nhân, tim càng như ngừng đập.
“Lưu Thư.”
Nàng thấp thỏm trong lòng, không dám quay đầu lại.
Tay hắn nâng cằm nàng, bức nàng ngẩng đầu, vết chai mỏng trong lòng bàn tay, châm vào làn da phát ngứa.
Hắn cúi người, chồng môi mình lên môi nàng.
Trái tim Lưu Thư như một hạt bụi trên tơ nhện, lắc la lắc lư, không một chỗ dựa.
“Đợi sang năm thời gian để tang của nàng kết thúc, ta sẽ báo cáo mẫu thân, bái đường thành thân với nàng.”
Nàng ngả trong lòng hắn, tay nắm chặt vạt áo hắn.
Bầu trời trăng sáng vằng vặc, tròn như chiếc mâm bạc.
Hương rượu át đi mùi thơm của hoa quế, nàng rõ ràng một giọt rượu cũng chưa chạm, mà lại cũng say.
Trung thu đã qua, Trùng cửu (9/9 âm lịch) cũng đã qua, năm mới sắp đến, hắn cùng nàng làm đèn lồng. Qua năm, lại cùng nàng đạp thanh (đi chơi trong tiết Thanh minh),đến mùa hè oi bức, lại rửa sạch tay, đích thân làm nước mơ ướp lạnh cho nàng.
Lưu Thư khi còn bé từng đọc được một từ trong một cuốn sách, đại khái cái gọi là “Thần tiên quyến lữ”, chính là như thế.
Chớp mắt lại đến trung thu, thời gian để tang của Lưu Thư kết thúc. Hắn vốn muốn cùng nàng về quê tế bái cha mẹ, rồi dẫn nàng về nhà tổ Hướng gia, không ngờ biên ải lại nảy sinh chiến sự.
Đêm trước xuất chinh, trời đổ mưa to, hắn đến chào tạm biệt nàng.
“Trận chiến này qua đi, nhất định đảm bảo thái bình thịnh thế của thiên hạ trong 30 năm. Đến lúc đó ta cởi giáp về quê, cùng nàng trở về thôn Khê Liễu, hoặc bất cứ nơi nào nàng muốn tới.”
Lưu Thư ngẩn ngơ trong lòng: Thiên hạ tuy lớn, trái tim ta đã bị ràng buộc, nàng là người duy nhất.
Hắn đỡ nàng lên giường, thổi tắt ánh đèn, xoay người muốn rời đi.
Lưu Thư lo sợ phập phồng, vì điều này trước giờ chưa từng có. Nàng đi chân trần xuống giường, đuổi theo tới, ôm chặt lấy eo hắn từ phía sau.
“Đừng đi!”
Thu trong mưa lạnh, phía trong màn trướng, lại xuân sắc vô biên.
Sắc trời chưa tỏ, Lưu Thư nghe thấy hắn thầm thì bên tai: “Đợi ta trở lại, chúng ta sẽ thành thân. Đời đời kiếp kiếp, nàng là người duy nhất.”
Khóe miệng Lưu Thư khóe hơi cong lên, trong tiếng mưa rơi rả rích, mơ từng giấc lại từng giấc mộng đẹp.
Vài ngày sau Trùng cửu, dần có tin chiến thắng. Sau đó tin chiến thắng liên tục.
Lưu Thư dạo gần đây thân thể không thoải mái, không thiết ăn uống, chỉ ngày ngày bấm ngón tay tính ngày hắn về.
Mấy hôm sau, trong biệt viện chợt có khách đến thăm. Người nọ ung dung hoa quý, khí thế bức người, mặt mày có vài phần giống hắn, vừa nói danh hào, quả nhiên là mẫu thân của hắn.
Khi Hướng phu nhân nhìn Lưu Thư, không có lấy chút sắc mặt tốt nào, lời nói ra toàn là hạ thấp và chèn ép. Lưu Thư khi còn bé có cha mẹ nuông chiều, sau có hắn lời nói mềm mỏng và ôn tồn, trước nay chưa từng tức giận như vậy, nhất thời nổi cơn nóng nảy, trực tiếp đứng dậy, muốn đóng cửa tiễn khách.
Ngay khi đứng dậy, đột nhiên trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
Khi Lưu Thư tỉnh lại, tỳ nữ đang cho nàng uống thuốc, Hướng phu nhân đứng bên cạnh giường, mặt trầm như nước.
Sau khi cho uống thuốc xong, tỳ nữ lui ra, Hướng phu nhân đột nhiên nói: “Cũng không phải là ta cố ý gây khó dễ cho ngươi, chỉ là Hướng gia từ trên xuống dưới 213 khẩu, tất cả mệnh hệ đều nằm trong tay Đông Dương vương. Hắn đã vì ngươi từ chối mối hôn sự với hai vị trọng thần trong triều, đối phương có thể không oán giận trong lòng được sao? Lần này…… Tóm lại, ta cũng không nỡ nhẫn tâm lấy tính mạng của ngươi, nhưng thai nhi trong bụng ngươi, tuyệt đối không thể giữ.”
Trong bụng âm ỉ đau, nghĩ đến thang thuốc vừa rồi, Lưu Thư đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Nàng nhào xuống giường, quỳ dưới chân Hướng phu nhân, cầu xin bà rủ lòng thương, buông tha cho đứa bé, nhưng bị Hướng phu nhân lạnh lùng cự tuyệt.
Cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, Lưu Thư nghe được Hướng phu nhân đang nói: “Chuyện hôm nay, nếu ai dám tiết lộ nửa chữ, cẩn thận khó giữ được cái mạng nhỏ.”
Lưu Thư đau đến chết đi sống lại, sống không bằng chết, cuối cùng sinh ra một khối huyết nhục đã bắt đầu thành hình.
Nàng bị giam cầm trong một tấc vuông này (5),ngày ngày mơ mơ màng màng, mơ hồ không biết hôm nay hôm nào, mãi cho đến một ngày, chợt nghe thấy hai tỳ nữ nhỏ giọng nói chuyện với nhau bên ngoài, một người nhắc đến chiến sự đại thắng, Đông Dương vương sắp trở về.
Hy vọng duy nhất của nàng, rốt cuộc sắp trở về rồi.
Lưu Thư bắt đầu vực dậy tinh thần, an tâm ăn uống, thế nhưng người mà nàng chờ được, lại là Hướng phu nhân.
Ngay cái gọi là người có công lớn, dân gian chỉ biết Đông Dương vương mà không biết đương kim thánh thượng trên ngai vàng thâm cung, này há có thể khiến kẻ cai trị an tâm?
Cô mẫu Hướng gia làm phi trong cung, tình cờ biết được thánh thượng muốn gả công chúa sủng ái nhất cho Đông Dương vương, vừa để lôi kéo, cũng để dò xét, bởi vậy trước đó hắn đã cự tuyệt hai lần ban hôn của thánh thượng.
Cự tuyệt ban hôn, tương đương với kháng chỉ.
Chẳng qua lúc ấy thiên hạ chưa định, thánh thượng mới nhẫn mà không phát.
Hiện giờ bốn biển thái bình, chim bay đã tận, một người được mọi người kính yêu, quân mấy chục vạn người, tương đương với một con mãnh hổ cạnh bên giường.
“Đông Dương vương cự tuyệt công chúa, đồng nghĩa với mưu nghịch.”
Toàn bộ Hướng gia, nhìn thì có vẻ như vinh sủng đủ điều, kỳ thật đều là vì con tin, thánh thượng mà làm khó dễ, cả Hướng gia sẽ nguy khốn.
“Ta lấy thân phận mẫu thân quỳ gối cầu xin ngài ấy, thánh thượng dùng toàn bộ Hướng gia để áp chế, vậy mà hắn lại hoàn toàn bỏ mặc, lại mưu toan bức vua thoái vị.” Hướng phu nhân cao cao tại thượng thế nhưng cũng có lúc nản lòng rơi lệ, “Một Hướng gia lớn như thế, vậy mà lại không bằng một mình ngươi. Hắn đã sớm có chuẩn bị……” Bà chậm rãi lau nước mắt nơi khóe mắt, trên khuôn mặt đã trầm tĩnh như nước, “Điều thánh thượng sợ, không phải Hướng gia, mà là Đông Dương vương. Con trai út của ta đã là trạng nguyên, vợ hắn, Ôn thị, cũng đã có thai, 213 nhân khẩu, không thể bị hủy hoại trên tay một mình nó. Hướng gia đời đời trung liệt, ta không thể làm tổ tiên hổ thẹn.”
Lưu Thư bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
“Thánh thượng cho rằng nó sẽ nghĩ cho Hướng gia, chỉ có mẫu thân là ta này mới hiểu được, người hắn coi trọng nhất là ngươi. Ta lấy ngươi để áp chế, hắn…… còn không phải ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ.”
Hướng phu nhân đưa qua một bức thư trắng, vỏn vẹn vài câu, đều là những lời đã nói ngày đính ước, lại thêm sửa đổi sơ qua.
Hữu nữ như lan, thế vô kỳ nhị. (6)
Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân.
“Ngài ấy không còn nữa sao?”
Hướng phu nhân nước mắt rơi như mưa.
“Ra đi như thế nào?”
“Rượu độc.”
May mắn thay, không có mấy đau đớn.
“Người có nói cho ngài ấy, ta đã từng có……”
Hướng phu nhân sửng sốt: “Hắn không biết?”
“Ngài ấy không biết.” Lưu Thư ảm đạm, “Cũng tốt……” Đường đến hoàng tuyền, bớt một phần bận lòng.
Triều đường tranh đấu, Lưu Thư không hiểu, chỉ có khi còn nhỏ, cha đã từng nói với nàng về đạo lý chim bay đã tận, cung tốt cũng tàng (7). Có điều, ngài ấy chưa bao giờ tham luyến quyền thế, đã nói rằng là muốn cởi giáp về quê, cùng nàng lui về ở ẩn.
“Ta hứa với nàng, Hướng gia có một ngày phú quý, thì đảm bảo cho nàng một ngày bình an. Ta sẽ giúp nàng tìm một gia đình tốt……”
“Phu nhân.” Lưu Thư chậm chạp quỳ rạp xuống dưới chân Hướng phu nhân, trên mặt không bi không hỉ, “Có một việc cầu người thành toàn.”
--
Không khỏi sợ hãi và lo lắng về hắn, nàng nằm yên trên người hắn, hai tay ôm cổ, mặt áp trên ngực.
Ngày đầu tiên gặp nhau ấy, hắn rõ ràng toàn thân nóng hầm hầm, nhưng lại một mực kêu lạnh, lần này, cơ thể hắn đã thực sự lạnh.
Ngày đó nàng luôn ngóng trông hắn mở mắt, lúc này, trong lòng nàng rõ ràng, hắn sẽ không thâm tình mà chăm chú nhìn nàng nữa.
Cha đã từng nói, tử sinh vinh nhục, đều có số định, số phận đã định kiếp này phải ngừng vào hôm nay.
Nàng không sợ chết mà chỉ sợ, sợ đuổi theo không kịp; lại hơi tiếc nuối, tiếc rằng hắn sinh thời không biết nàng đã từng có cốt nhục của hắn.
Có người hô khẽ: “Phong quan!” (Đóng nắp quan tài)
Lưu Thư nhắm hai mắt, bên tai có tiếng ầm ầm vang lớn, nàng lại chỉ nhớ tiếng mưa rơi rả rích đêm đó.
Nếu ngày đó chàng không không chạy trốn đến nhà ta, gặp được ta, liệu chàng đời này có kiều thê mỹ thiếp, con cháu quây quần, sống lâu trăm tuổi không?
--
Sử sách ghi lại, Đông Dương vương kiêu dũng thiện chiến, dẹp yên nội loạn, ổn định bốn biển, công trạng chói lọi, tiếc rằng chinh chiến quanh năm, thương bệnh đến người, bất hạnh chết trẻ. Hoàng đế nhớ công lao của ngài, khóc lóc thảm thiết, truy phong ngài là trung dũng nghĩa vương. Vì ngài không cưới vợ, không thể để lại một mụn con, do đó bào đệ (em trai ruột) của ngài kế tục mấy đời huyết mạch.
Cũng theo dã sử ghi lại, Đông Dương vương cả đời dù chưa cưới vợ, nhưng từng sống cùng một giai nhân ở biệt viện ngoài đô thành mấy năm. Người phụ nữ này quốc sắc thiên hương, mỹ diễm vô song, nhưng thân thế mơ hồ.
Lại nhớ: Năm 1981, tại nơi cách ngoại ô thành phố XX 70 dặm, nhà khảo cổ học phát hiện một ngôi mộ cổ, nghi là lăng mộ của Đông Dương vương triều đại XX. Điều khiến người ta kinh ngạc, đó là trong quan tài lại có đến hai bộ hài cốt. Kết quả kiểm nghiệm cho thấy, hai bộ hài cốt là một nam một nữ, hài cốt nữ nằm sấp trên hài cốt nam, hai tay quấn quanh cổ, trong tư thế ôm. Trong hài cốt hai người, đều kiểm tra thấy dấu hiệu trúng độc.
Phát hiện này, đã phủ thêm một cho sắc thái bí ẩn hơn về hoài nghi phải chăng xác thực có một người mà Đông Dương vương đã giấu kín, tức thì trong giới đã xuất hiện các phiên bản suy đoán khác nhau.
Còn đâu mới là sự thật……
Chuyện từ ngàn đời, chung quy đã bị chôn vùi trong dòng sông dài lịch sử.
Mình tạm dịch: Chàng đẹp độc nhất, thiên hạ không có người thứ hai
Câu thơ trong “Bạch thạch lang khúc” của Quách Mậu Thiến
(3) Nhạc phủ (乐府): ban đầu dùng để chỉ cơ quan âm nhạc đời Hán, sau dùng để chỉ các thể văn có vần, phổ vào nhạc được
(4) 今夕何夕,见此良人。
Dịch: Đêm nay đêm nào? Gặp chàng rể tốt ước ao bao ngày.
Câu thơ trong tập thơ Đường Phong
(5) Nguyên văn là Phương thốn chi gia/方寸之间: miêu tả không gian chứa đựng của lòng người
(6) Nguyên văn 有女如兰,世无其二
Dịch nghĩa Có người phụ nữ giống như hoa lan, thế gian không có người thứ hai (Hoa lan trong văn hóa Trung Quốc là biểu tượng của sự cao quý và đức hạnh)
(7) Nguyên văn飞鸟尽,良弓藏 /Phi điểu tận, lương cung tàng: Có nghĩa là vắt chanh bỏ vỏ, ăn cháo đá bát
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]