Song Dưỡng Thủy cúi đầu, từ góc độ của Ngụy Lạc Di, chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu cậu, không thấy rõ mặt cậu.
Cô cảm thấy mình phải nói chút gì đó, nhưng vừa ra khỏi miệng, vẫn chỉ là một câu “Cảm ơn”.
Động tác của Song Dưỡng Thủy rất nhanh nhẹn, một lát đã băng bó lại chân cho cô xong.
“Được rồi. Lần sau chú ý đừng để dính nước.” Song Dưỡng Thủy đứng lên, “Với lại Quyển Quyển có muốn làm phép, thì cũng phải băng bó lại cho em trước rồi hẵng làm.”
Ngụy Lạc Di sợ Quyển Quyển lại bị mắng, vội giúp cô giải thích: “Thật ra Quyển Quyển làm phép nhanh lắm, sẽ không chậm trễ em.”
Song Dưỡng Thủy im lặng một chút.
Anh và bố anh, bác Hướng nghiêm khắc kia thật giống nhau giống, khuôn mặt không biểu cảm lúc nhìn người khác ấy khiến người ta rất áp lực.
“Không phải nói tốt cho Quyển Quyển. Tính cách con bé như thế nào anh biết rõ nhất. Bữa sáng hôm nay không phải con bé làm đúng không?”
Rõ ràng là câu nghi vấn, lại được anh hỏi với giọng điệu định.
Trong lòng Ngụy Lạc Di đột nhiên hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Cậu ấy thật sự có nướng bánh…… Cái cuối cùng.”
Song Dưỡng Thủy mím môi, vẻ mặt rõ ràng đang nói “Tôi biết ngay”.
“Anh biết em có lòng tốt giúp Quyển Quyển, nhưng em không thể giúp con bé cả đời đúng không? Con bé sống buông thả, thích trốn tránh trách nhiệm như vậy……”
“Nhưng mà, Quyển Quyển không có thật sự không làm.” Cô trách móc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/3229693/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.