Khi Hướng Đông Dương về đến nhà, trời đã về khuya. Anh nhẹ nhàng vặn cửa phòng ngủ, nhẹ bước đi vào.
Bên trong, cái đầu nhỏ bé của Song Dưỡng Thủy gác trên ngực mẹ, hai mẹ con ôm lấy nhau, đang ngủ ngon lành.
Anh vốn định lặng lẽ nhìn một cái rồi sang phòng khác, để tránh làm phiền vợ con, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này lại không nỡ rời đi chút nào.
Hôn một cái thôi.
Anh cúi xuống, môi vừa chạm vào trán Dương Lưu Thư, cô liền tỉnh.
“Muộn như vậy sao?” Cô vẫn trong cơn mơ màng, khẽ dụi mắt, “Không phải ngày mai mới về à?”
“Xong việc rồi, không cần chờ nữa.” Anh hôn trán xong rồi hôn môi, “Đánh thức em mất rồi.”
Cô cười sờ mặt anh: “Mau đi tắm đi.”
Hướng Đông Dương đáp lại một tiếng, nhưng không nhúc nhích, ngược lại dùng một ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống cái cằm nhỏ của Song Dưỡng Thủy.
“Biết gọi bố rồi đấy.” Mỉm cười, rồi lặp lại lần nữa, “Song Dưỡng Thủy cũng biết gọi bố rồi đấy. Siêu thế này.”
Dương Lưu Thư: Ơ? Hôm qua đâu có nói như vậy đâu.
Gửi video cho anh xong, cô cố ý gọi điện hỏi anh có phải rất vui hay không, lúc ấy Hướng Đông Dương rõ ràng rất bình tĩnh, còn bảo đó là Song Dưỡng Thủy nói trong vô thức, căn bản không biết ý nghĩa hai chữ kia.
Tại sao giờ lại đi khen con trai mình?
Hướng Đông Dương khen con trai xong thì vào phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra với một thân hơi nước, theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/3229687/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.