Dương Dương?
Thật sự coi anh là trẻ con đấy à?
Hướng Đông Dương ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhéo hai má Dương Lưu Thư: “Không biết lớn nhỏ.”
Dương Lưu Thư cười khanh khách: “Cứ không biết lớn nhỏ đấy, sao nào…… A…… Anh bỏ em ra! Cẩn thận, đè vào Song Dưỡng Thủy rồi…… Ưm……”
Song Dưỡng Thủy ngủ ở giữa giường, bỗng chốc độ rộng của giường bị thu hẹp một nửa, mặc dù có chút khó phát huy, đáng tiếc thể lực hai người chênh lệch quá lớn, Hướng Đông Dương vẫn rất dễ dàng đè cô xuống dưới thân, lấp kín môi cô.
Lúc đầu Dương Lưu Thư còn giãy giụa, liều mạng đẩy anh phản kháng, dần dần, cánh tay đẩy anh đã leo lên cổ anh.
“Gọi anh.” Anh thở hổn hển thì thầm bên tai cô.
Ý thức cô tiêu tan, gọi anh theo bản năng: “Hướng Đông Dương.”
“Sai rồi.” Anh cắn vành tai cô tựa như trừng phạt, lực độ không lớn, cắn xong rồi lại ngậm lấy mút vào.
Cô càng thêm mơ màng, chỉ có thể lặp lại tên anh theo bản năng.
“Hướng…… Đông Dương.”
Xem ra ngốc thật rồi.
Anh chỉ có thể nhắc cô một chút: “Lần đầu tiên gặp nhau, gọi như thế nào?”
Lần đầu tiên?
Cô thở hổn hển, vắt kiệt bộ óc như mớ hỗn độn suy nghĩ một chút, run rẩy gọi anh một tiếng: “Chú…… Hướng.”
Anh ghé bên tai cô nhẹ nhàng cười: “Ngoan nhé, bạn nhỏ.”
--
Mấy ngày sau, bố mẹ Dương từ quê nhà đến thăm cháu ngoại.
Mẹ Dương năm nay về hưu, bố Dương chưa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/3229686/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.