Đến khi cô ngồi vào bàn, anh nói: "Chờ một lát."
Chẳng mấy chốc anh đã đi xuống, trong tay lại cầm hai chiếc hộp.
"Quà sinh nhật, hi vọng em thích." Anh đặt một chiếc hộp lên bàn, chiếc còn lại đưa tới trước mặt cô.
Tim Dương Lưu Thư đập thình thịch, không biết có nên nhận hay không: "Thật ra, ăn một bữa cơm là được rồi."
Hơn nữa còn là anh tự tay làm, thậm chí chắc đã đặc biệt học làm vì cô.
"Mở ra nhìn xem?" Anh nói.
Đây là hoàn toàn không cho cô quyền lựa chọn từ chối.
Cô do dự giơ tay, nhận lấy, mở hộp ra.
Là một mặt dây chuyền hình giọt nước bằng Phỉ Thúy.
Cô không hiểu biết về Phỉ Thúy, không phân biệt được gì mà Lão Khanh Tân Khanh, Thủy Tinh Chủng hay Băng Chủng (1),nhưng mà quà anh tặng, nhất định giá trị không nhỏ.
"Tôi không thể nhận." Giọng điệu cô kiên định, muốn nhét hộp trả lại anh, anh không nhận, tay cô liền cứng đờ trên không, "Tấm lòng tôi nhận, quà thì tôi không thể lấy. Có bữa cơm này, cũng đã đủ rồi."
Anh cúi đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười, vẻ mặt như nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh: "Cái đó chỉ là một thứ phổ biến, không thích thì cứ nhận lấy. Có lẽ cái này, em sẽ thích hơn."
Lần này cô thật sự không dám nhận nữa, anh đành tự mở, lấy thứ bên trong ra.
Là một bức ảnh -- một bức ảnh của một nam ngôi sao điện ảnh cực kỳ nổi tiếng cách đây mười năm, mặt sau còn có chữ ký của anh ấy tự tay viết.
Tối đó nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/227778/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.