Tối hôm đó Dương Lưu Thư đã nói rất nhiều.
Hướng Đông Dương cũng không lạnh lùng như cô tưởng, thực tế, anh rất giỏi ăn nói, hoặc là nói, giỏi dẫn dắt người khác nói chuyện, trong vô thức cô đã buông đề phòng, nói về mọi mặt của bản thân.
Anh là một người rất kỳ lạ, có rất nhiều mặt, có lẽ mỗi người sẽ nhìn nhận một cách khác nhau.
Cuối cùng lại là anh đưa cô về trường.
Hôm sau Vệ Nhất Nhất thử dò hỏi xem tối qua cô và Hướng Đông Dương đã nói những gì, Dương Lưu Thư suy nghĩ, cảm giác dường như đã nói rất nhiều, nhưng nghĩ lại thì lại không thể nhớ ra đã nói những gì.
"Không có gì." Cô nói.
Vệ Nhất Nhất đương nhiên không tin, vẻ mặt ái muội: "Không thể nào. Anh ấy gần như đã nói chuyện với cậu cả tối -- khiến cho người khác hâm mộ chết đi được đấy cậu biết không? Tôi nghe người ta nói, Hướng Đông Dương chưa từng thích bắt chuyện với phụ nữ. Lưu Thư, anh ấy đang theo đuổi cậu đúng không?"
Dương Lưu Thư lắc đầu liên tục: "Sao có thể? Đừng nói lung tung. Thật sự phải nói đến thân thiết, cũng là Khang Thanh Hòa có duyên với anh ấy."
Vệ Nhất Nhất bĩu môi lần nữa, rõ ràng là vẻ mặt khinh thường.
May mà vì sự gián đoạn này, cô ấy không nhắc đến chuyện của Hướng Đông Dương và cô nữa.
— —
Sáng sớm hôm sinh nhật, mẹ đã gọi điện đến, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Trong lòng Dương Lưu Thư vừa chua xót vừa ngọt ngào, đầu tiên nói cảm ơn, rồi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/227777/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.