Edit by ttan
Hướng Đông Dương sững người.
Anh là người rung động trước, cũng là anh chủ động theo đuổi, nhưng giờ xem ra, tốc độ đắm chìm của cô gái nhỏ không hề chậm hơn anh.
Ngoài kích động, lòng lại nảy sinh chút thương tiếc.
Anh lặng lẽ hôn cô, mặt đối mặt bế cô lên như bế một đứa trẻ.
Dương Lưu Thư hai má ửng đỏ, xấu hổ đến không dám nhìn anh.
Anh bế cô đi đến bên giường, cố ý đùa với cô: "Đây là phòng anh."
Cô nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Em biết."
"Chiếc giường em luôn ngủ là giường của anh."
Dương Lưu Thư chôn mặt vào cần cổ anh, không nói gì.
Mặt cô rất nóng, xem ra thực sự xấu hổ không hề nhẹ.
Anh còn muốn hắt thêm một gáo dầu vào lửa.
"Ngủ giường anh, chính là người của anh."
Dương Lưu Thư hơi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Hướng Đông Dương, lập tức rũ mắt, trộm cười.
--
Người trong gương lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
"Chị Lưu Thư, được không?" Có giọng nói đang hỏi.
Trái tim Dương Lưu Thư đột nhiên nhảy lên, người tức khắc bừng tỉnh.
Lại soi gương, trên khuôn mặt người bên trong đã hoàn toàn cởi bỏ vẻ trẻ con, khuôn mặt dưới lớp trang điểm tinh xảo, có chút cảm giác mệt mỏi.
Chẳng trách anti trên mạng cứ tấn công vào ánh mắt mỏi mệt của cô, nhìn chẳng giống người chưa đến 25 tuổi.
"Được." Rời tầm mắt khỏi gương, cô khẽ gật đầu, "Bắt đầu đi."
Hôm nay là quảng cáo cho một sản phẩm mỹ phẩm dưỡng da.
Cái này đối với cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/1048204/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.