Từ Trầm đưa cô đến dưới tầng 1, Lục Miên đi vào hành lang vẫy vẫy tay với anh, Từ Trầm nhìn theo bóng lưng của cô biến mất ở chỗ ngã rẽ, lúc này mới xoay người rời đi.
Khi cửa thang máy mở ra, sự kích động của Lục Miên vẫn chưa dứt, sự lo lắng của bố cô đúng là dư thừa mà, Từ Trầm thực sự rất yêu cô.
Sau khi tốt nghiệp xong liền kết hôn, có thể sẽ hơi sớm, không biết bố có đồng ý hay không, nhưng La Mạn Thanh nhất định sẽ không đồng ý, nhưng bất kể bà có nói thể nào đi chăng nữa, bố cô mới là người có tiếng nói trong nhà. Lục Miên đang suy nghĩ, vừa lấy được chìa khóa ra, còn chưa kịp mở cửa thì điện thoại đột nhiên vang lên. Lục Miên lấy điện thoại ra nhìn, là La Mạn Thanh gọi đến, đúng là quá trùng hợp, nghĩ đến ai thì người ấy liền gọi điện tới liền.
“Mẹ, sao vậy, sao lại gọi cho con lúc này.” Lục Miên nghe điện thoại, thuận thế lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Miên Miên.” La Mạn Thanh ở đầu bên kia nói rất nhanh, giọng run run: “Bố con đột nhiên xuất huyết não, nhập viện rồi!”
“Keng” một tiếng, chiếc chìa khóa rơi xuống đất, trên hành lang vang lên một tiếng vang đặc biệt chói tai.
Lục Miên bay về Hạ Thành trong đêm, sau khi hạ cánh, cô đi thẳng đến bệnh viện số 3, lúc đó cũng đã 4 giờ sáng.
Điện thoại của La Mạn Thanh đã tắt máy, hai mắt cô đỏ hoe, chạy đến quầy lễ tân như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743382/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.