Sau khi xong việc, Từ Trầm dịu dàng giúp cô mặc áo lót, sau đó mặc áo len vào, rồi lại mặc thêm áo khoác ngoài, cẩn thận tỉ mỉ như đang chăm sóc con gái mình vậy.
Anh cởi trần đứng trước mặt cô, cài khóa kéo áo khoác cho cô, sau đó dùng chất giọng trầm khàn đặc biệt hỏi: “Lục Miên, vì sao em lại thích anh?”
Vì sao cô lại thích anh à…
Lục Miên nhớ lại, khi vừa bắt đầu vào lớp 10, Từ Trầm đã mang một quả đầu với mái tóc spiky ngắn đầy màu sắc, được hiệu trưởng xách lên bục giảng trong lễ khai giải để làm gương, anh khi đó tràn đầy năng lượng, ánh mắt đều là sáng ngời, cầm lấy micro rồi chỉ nói đơn giản 1 câu: “Đầu có thể rơi, nhưng kiểu tóc thì không thể loạn.”
Toàn trường phá lên cười.
Kết quả là ngày hôm sau, mái tóc khoa trương của anh liền bị cắt thành kiểu húi cua, cả người buồn bã ỉu xìu, lại cộng thêm buồn ngủ, dường như khi bị cắt đi mái tóc, chính là mất đi sự tôn nghiêm vậy.
Lục Miên ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng thì thầm: “Em thưởng thức kiểu tóc của anh, cũng thích tính cách của anh, em còn say mê vẻ đẹp trai của anh, cũng yêu say đắm linh hồn anh.” Cô hơi rướn đầu lên, vươn đầu lưỡi nhỏ bé liếm dọc theo bộ ngực nhạy cảm của anh: “Bây giờ, em càng thèm muốn cơ thể của anh hơn.”
Cổ họng Từ Trầm phát ra một tiếng “hừ” nhẹ không thể nghe được, sau đó anh lại đẩy ngã cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743378/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.