“Sau này... chúng ta đừng giận nhau nữa, được không?”
“Anh... cũng đừng coi nhẹ bản thân nữa... bởi vì... em sẽ đau lòng.”
Mạc Đình Cảnh bỗng chốc ch.ết lặng. Trong chốc lát, bên tai và cả trong tâm trí hắn chỉ còn vang vọng lời nói của cô.
Vô tình, hắn lại khiến cô phiền lòng rồi.
Mấp máy môi mỏng, mất cả ngày trời Đình Cảnh mới có thể thốt lên được câu hoàn chỉnh.
“Vào nhà đã, ở ngoài lâu, em sẽ bệnh mất.”
“Vâng.”
...
Sau đó, biệt thự nhà họ Bối được một phen náo loạn. Ai nấy đều hốt hoảng khi trông thấy dáng vẻ ướt nước của hắn và cô. Giúp việc nhanh chóng đi chuẩn bị nước ấm, khăn lau và quần áo, còn phụ huynh thì không ngừng trách móc.
“Thằng Cảnh quỳ xuống đất, còn con bé kia nữa, ngồi lên ghế tôi hỏi hẳn hoi!”
Bối Duệ tức đến nóng cả mặt, đập bàn quát lớn. Dáng vẻ như muốn g.iết người của ông khiến cả hai người nào đó phải rén ngang, ngoan ngoãn làm theo.
Ông hừ lạnh, giận dữ quát tiếp: “Hai đứa chê mình sống khỏe mạnh quá hay sao mà muốn đổ bệnh thế hả? Không biết cách trân trọng bản thân hay gì?”
Nghe Bối Duệ phun ra một tràng dài ngôn ngữ, thao thao bất tuyệt, Mạc Đình Cảnh và Bối Mạt cảm thấy đau đầu, hoa mắt, chóng mặt. Cả hai nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở một nụ cười bất lực.
Ngay khi quản gia thông báo nước tắm đã chuẩn bị xong xuôi, hắn và cô liền không chút do dự nào “bỏ trốn”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475977/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.